Chiến Thần Ở Rể

Chương 698


Sau khi Trương Nhụy bị kéo đi, trong phòng riêng chỉ còn Dương Thanh, Bàng Tiểu Duyệt, Chu Hân, Nhiếp Giai Giai và Trần Anh Hào.

Trước đó Chu Hân và Nhiếp Giai Giai cũng chế giễu Dương Thanh.

Giờ Trương Nhụy đã bị hai người đàn ông vạm vỡ ép rời khỏi Yến Đô.

Họ bỗng thấy vô cùng sợ hãi, nhỡ Dương Thanh cũng đối xử với họ như thế thì sao?
Hai cô gái nhìn nhau rồi vội vàng chạy đến bên Bàng Tiểu Duyệt, ôm lấy cánh tay cô ta, sợ hãi nói: "Tiểu Duyệt, cho dù thế nào, chúng ta cũng là chị em tốt suốt bốn năm đại học, cậu xin anh Thanh giúp chúng mình đi, đừng đuổi bọn mình khỏi Yến Đô mà".

"Nửa năm nữa bọn mình tốt nghiệp rồi, nếu giờ bị đuổi khỏi Yến Đô thì sẽ mất hết".

"Tiểu Duyệt, xem như bọn mình xin cậu, giúp bọn mình lần cuối được không?"
Chu Hân và Nhiếp Giai Giai sắp khóc tới nơi rồi.

Dương Thanh tức điên, anh có bảo sẽ làm gì hai cô gái đó đâu cơ chứ?
Bàng Tiểu Duyệt cũng hơi căng thẳng.

Cô ta cứ tưởng Dương Thanh chỉ là một đứa con rơi, gia tộc giao tập đoàn Nhạn Thanh cho anh cũng vì muốn bù đắp.

Nhưng sau những chuyện vừa xảy ra, đương nhiên cô ta cũng hiểu Dương Thanh không đơn giản như thế.

Bằng không, sao anh dám đánh gãy tay chân thái tử nhà họ Thái ngay trước đám đông được?
"Anh...!anh Thanh, anh đừng so đo với họ được không ạ?", Bàng Tiểu Duyệt căng thẳng hỏi.


Ngay cả giọng điệu của cô ta cũng cung kính hơn rất nhiều, Nhiếp Giai Giai và Chu Hân đang sợ hãi đều không thấy có gì khác thường, mong đợi nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh thản nhiên nhìn Nhiếp Giai Giai và Chu Hân rồi nói: "Hôm nay, Trương Nhụy chính là bài học, sau này, nếu tôi biết các cô dám tính kế Tiểu Duyệt, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho các cô".

Nghe thấy thế, Chu Hân và Nhiếp Giai Giai biết Dương Thanh đang định tha cho mình, vội cam đoan: "Anh Thanh cứ yên tâm, sau này chúng em sẽ đối xử với Tiểu Duyệt thật tốt, không bao giờ làm hại cô ấy".

"Được rồi, vậy các cô đi trước đi!", Dương Thanh nói.

Hai cô gái như được đặc xá, vội vàng đi trước.

"Cậu Thanh, chắc chắn vừa rồi cậu cũng chưa ăn được gì, hay đến phòng riêng Đế Vương nhé?", Trần Anh Hào cười hỏi.

Dương Thanh đang có chuyện muốn nói với Trần Anh Hào nên gật đầu ngay.

"Tôi sắp xếp người đưa cô về trước nhé?"
Dương Thanh nhìn về phía Bàng Tiểu Duyệt, họ vốn đang giả làm người yêu, giờ đã diễn xong, có thể từ biệt nhau được rồi.

"Tôi không vội về đâu!"
Bàng Tiểu Duyệt thốt lên câu này như ma xui quỷ khiến, nhưng sau khi nói xong, cô ta mới nhận ra Dương Thanh đang đuổi khách, muốn gạt cô ta ra ngoài.

Nhưng cô ta cũng đã nói thế rồi, không hiểu sao cô ta cứ muốn đi theo Dương Thanh.

Dương Thanh cũng không quan tâm, dẫn Bàng Tiểu Duyệt đến phòng riêng Đế Vương theo Trần Anh Hào.

Không hổ là nhà hàng năm sao, trang hoàng vô cùng lộng lẫy, nhất là gian phòng riêng Đế Vương này, càng thêm tráng lệ.

"Cậu Thanh, cậu thấy tiệm ăn họ Trần thế nào ạ?", Trần Anh Hào cười hỏi.

Dương Thanh gật nhẹ đầu: "Không tồi, không ngờ bây giờ việc làm ăn của nhà họ Trần lại mở rộng đến thế, chẳng những kinh doanh châu báu mà còn làm cả khách sạn".

Trần Anh Hào vội cười đáp: "Đều nhờ phúc của cậu Thanh, bằng không nhà họ Trần đã bị tiêu diệt từ lâu rồi, làm gì có nhà họ Trần hôm nay nữa?"
Đương nhiên Dương Thanh cũng hiểu ý Trần Anh Hào, hồi trước, khi em trai ruột của anh ta đắc tội với Dương Thanh, Dương Thanh đã định tiêu diệt cả nhà họ Trần.

Nhưng Trần Hưng Hải - chủ gia tộc họ Trần lại không tệ, khiến Dương Thanh coi trọng, quyết định bảo vệ nhà họ Trần.

"Không riêng gì châu báu và khách sạn, bây giờ nhà họ Trần còn làm về bất động sản và internet, nhưng ông nội tôi đã nói, tất cả đều nhờ có cậu Thanh, mọi thứ của chúng tôi bây giờ đều do cậu Thanh ban cho, chỉ cần cậu Thanh muốn, nhà họ Trần sẵn sàng giao hết sản nghiệp cho cậu".

Trần Anh Hào nói đúng sự thật, mỉm cười vui vẻ.

Chuyện Dương Thanh đồng ý ăn cơm với anh ta đã khiến anh ta được yêu mà sợ, hồi trước, chỉ ông nội anh ta mới được ngồi ăn cùng Dương Thanh thôi.

Dương Thanh mỉm cười, hỏi: "Ông nội anh đâu? Giờ ông ấy vẫn khỏe chứ?"

"Ông nội đã truyền vị trí chủ gia tộc cho bố tôi, về dưỡng lão rồi.

Ngày nào ông ấy cũng ở trong nhà, trồng đủ loại hoa và rau quả, cuộc sống rất an nhàn".

Trần Anh Hào nói: "Nhưng ông nội tôi thường xuyên nhắc tới cậu, vẫn nhớ kỹ ơn đức lớn lao của cậu, còn dặn chúng tôi phải luôn nghe lệnh cậu nữa".

"Ông chủ Trần đúng là khách sáo quá!", Dương Thanh cười nói.

Bàng Tiểu Duyệt không thể nói chen vào, nhưng từ cuộc trò chuyện giữa hai người, cô ta đã gặt hái được rất nhiều thông tin, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Tuy cô ta không biết gì về nhà họ Trần, nhưng từ những lời Trần Anh Hào vừa nói thì có thể thấy nhà họ Trần cũng thuộc hạng quyền thế, không ngờ họ lại coi trọng Dương Thanh tới mức này.

Quan trọng nhất là Trần Anh Hào còn nói, chỉ cần Dương Thanh đồng ý, nhà họ Trần sẵn lòng giao hết sản nghiệp cho anh.

Khả năng quan sát của Bàng Tiểu Duyệt rất mạnh, cô ta có thể thấy Trần Anh Hào đang vui vẻ từ tận đáy lòng chứ không hề nói dối, như thể việc giao hết sản nghiệp cho Dương Thanh là vinh hạnh của nhà họ Trần.

"Anh Hào, anh sắp xếp người dẫn Tiểu Duyệt đi dạo đi".

Sau bữa cơm, Dương Thanh bỗng nói với Trần Anh Hào rồi bảo Bàng Tiểu Duyệt: "Tiểu Duyệt, cô chờ tôi một lát, chốc nữa tôi sẽ đưa cô về".

Trần Anh Hào gọi một cô gái trẻ tới rồi giới thiệu: "A Mỹ, đây chính là cậu Thanh".

"Chào cậu Thanh ạ!"
A Mỹ cung kính nói rồi nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt sùng bái, rõ ràng đã nghe nói về Dương Thanh.

"Cậu Thanh, đây là bạn gái tôi, cậu cứ gọi cô ấy là A Mỹ là được", Trần Anh Hào lại giới thiệu với Dương Thanh.

Chuyện này khiến Dương Thanh rất bất ngờ, hóa ra sản nghiệp của nhà họ Trần xuất hiện nhiều như thế là để tiếp cận anh.

Nhưng anh cũng có thể hiểu được lời Trần Anh Hào nói.


"Vậy nếu tôi không nhìn thấy nhà họ Trần thì sao? Các người sẽ không chủ động tới tìm tôi à?", Dương Thanh cười hỏi.

Trần Anh Hào gật đầu: "Ông nội nói, chỉ khi nhà họ Trần được cậu Thanh nhìn thấy thì mới có tư cách tiếp tục đi theo cậu Thanh".

"Tốt lắm, nếu ông chủ Trần đã coi trọng tôi như thế, đương nhiên tôi sẽ không để ông ấy thất vọng.

Nhà họ Trần chuẩn bị chuyển đến Yến Đô đi!", Dương Thanh chợt nói.

Nghe thấy thế, Trần Anh Hào sững sờ: "Cậu Thanh, cậu bảo nhà họ Trần đến Yến Đô ạ?"
"Sao thế? Không muốn à?", Dương Thanh mỉm cười.

"Muốn chứ! Rất muốn! Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh! Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho ông nội để báo tin tốt này".

Trần Anh Hào kích động lắp bắp, vừa nói vừa lấy điện thoại ra, bấm số Trần Hưng Hải: "Ông nội, cậu Thanh bảo nhà họ Trần tới Yến Đô!"
Bây giờ Dương Thanh đã quyết định ở Yến Đô lâu dài, đám Tần Thanh Tâm cũng sẽ qua đây, đương nhiên phải có thân tín của mình ở Yến Đô rồi.

Nhà họ Trần vô cùng trung thành, có tư cách tiếp tục đi theo anh.

"Rầm!"
Trần Anh Hào vừa cúp máy, tiếng va đập rất lớn bỗng vang lên, khiến cả tiệm ăn họ Trần như rung chuyển.

- ---------------------------

Bình Luận (0)
Comment