Chiến Thần Ở Rể

Chương 70


Hiện tại tâm trạng Tần Y rất tệ, lại còn bị một con ruồi nhặng bâu lấy.
Cô ta không kìm nén được nữa, bèn hất rượu vào mặt đối phương.


"Cậu Phong!", đám người ngồi cùng bàn uống rượu với Quan Tuyết Phong đứng phắt dậy.


Quan Tuyết Phong xua tay ra hiệu cho bọn họ đừng manh động, sau đó thuận tay lau rượu dính trên mặt đi.
Anh ta không hề tỏ vẻ tức giận mà trái lại còn tươi cười: "Em gái, anh chỉ muốn làm quen với em thôi mà, em đâu cần phải kích động như vậy?"

Lúc này Tần Y đã bình tĩnh hơn nhiều, đúng là vừa rồi cô ta không khống chế được cảm xúc.
Thấy mọi người bực bội nhìn mình, cô ta cũng hơi hối hận.
Muộn thế này rồi, đáng lẽ ra cô ta không nên đi một mình tới đây.


"Xin lỗi, tâm trạng tôi không tốt nên vừa nãy đã mất kiểm soát", Tần Y xin lỗi Quan Tuyết Phong.


"Anh chấp nhận lời xin lỗi của em", Quan Tuyết Phong mỉm cười đáp lại, sau đó búng ngón tay: "Mang Lafite tôi cất giữ ra đây".


Chỉ chốc lát sau đã có nhân viên phục vụ mang một chai rượu vang Lafite thượng hạng ra.


Tần Y nhíu mày, mặc dù cô ta muốn uống say mới thôi song không định say khướt ở một nơi như thế này.
Chẳng qua là vì không thích không khí ở đây, cho nên cô ta uống được vài ly thì tính đi luôn.


Nhưng Quan Tuyết Phong lại gọi người mang rượu ra, e là bây giờ muốn đi cũng không dễ.


"Xin lỗi, tôi uống đủ rồi, chuẩn bị về".


Cho dù biết đối phương không dễ dàng tha cho mình đi nhưng Tần Y vẫn muốn thử một lần.


Quan Tuyết Phong vẫn nở nụ cười giả tạo.
Trong lúc nói chuyện với Tần Y, hắn đã rót hai ly Lafite, sau đó mỉm cười đưa một ly cho cô ta: "Em mới hất rượu vào mặt anh, anh mời em uống một ly, coi như xí xóa chuyện vừa rồi.
Không quá đáng chứ?"


"Chỉ một ly này thật sao?", Tần Y hỏi với vẻ nghi ngờ.


Quan Tuyết Phong khẽ gật đầu: "Một ly thôi."

"Được!", Tần Y không do dự nữa, dứt khoát nâng ly rượu lên, nhìn Quan Tuyết Phong và nói: "Vừa rồi tôi xốc nổi quá, ly này xem như tôi nhận lỗi với anh!"

Dứt lời cô ta lập tức bưng ly rượu lên chuẩn bị uống, nhưng đúng lúc này có một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô ta, túm lấy cổ tay cô ta.


Tần Y nhìn theo cánh tay thì thấy một khuôn mặt đen thui, dễ nhận thấy đối phương là người nước ngoài.


"Cô không thể uống ly rượu này!", anh chàng da đen nói tiếng phổ thông rất chuẩn.


Quan Tuyết Phong hơi híp mắt lại: "Mày là ai?"

Anh chàng da đen không nhìn anh ta mà nhìn Tần Y: "Rượu này bị bỏ thuốc đấy".


"Gì cơ?", Tần Y thả tay theo phản xạ.
Choang! Ly rượu rơi thẳng xuống đất.


Cô ta giận dữ trừng Quan Tuyết Phong: "Anh thật bỉ ổi!"

Quan Tuyết Phong vẫn bình tĩnh, bật cười khe khẽ: "Hắn nói ly rượu này bị bỏ thuốc thì sự thật đúng là như thế sao?"

Tần Y giận lắm nhưng không biết rốt cuộc ai mới là người nói thật.


"Tôi tên Sâm Ba, anh Dương phái tới tôi bảo vệ cô", anh chàng da đen bỗng lên tiếng.


Người đàn ông da đen vạm vỡ này là ông hoàng võ sĩ Châu Phi đã cam tâm tình nguyện cúi đầu trước Dương Thanh sau khi chứng kiến sức mạnh của anh.


Lúc nãy Dương Thanh gọi điện cho gã nói rằng Tần Y rời nhà giữa đêm hôm khuya khoắt, không ai đảm bảo được sự an toàn của cô ta.


Tần Y nghe thấy hai chữ "Dương Thanh" thì thoáng cái đã vui vẻ trở lại, nhưng vẫn cảnh giác hỏi: "Anh vừa nhắc tới anh Dương nào cơ?"

"Dương Thanh!", Sâm Ba nói: "Nếu cô Tần không tin lời tôi thì có thể gọi điện cho anh Dương".


Sau khi chắc chắn Sâm Ba được Dương Thanh phái tới bảo vệ mình, tâm trạng Tần Y bỗng tốt lên trong nháy mắt, thậm chí còn thấy ngọt ngào.


Qua phản ứng của Tần Y, Quan Tuyết Phong biết tên da đen này đúng là tới bảo vệ cô nàng.


"Mày có chắc là một mình mày có thể đưa cô ta đi không?"

Quan Tuyết Phong ngả người về sau, hai cánh tay chống lên lưng ghế sofa, áo sơ mi hoa cởi hai cúc trên cùng, trông phóng khoáng ngang ngược.


Anh ta vừa dứt lời, lập tức có bảy tám gã đô con xông vào, lạnh lùng nhìn anh chàng da đen.


Không hiểu sao sau khi biết Sâm Ba là cao thủ do Dương Thanh phái đến bảo vệ mình, Tần Y không còn sợ hãi khi đối mặt với nhiều tên đô con như vậy, trái lại còn có phần chờ mong.


Sâm Ba hờ hững liếc nhìn đám đô con đang bao vây mình rồi nói tiếp: "Cô Tần, hãy theo sau tôi!"

"Ok!", bỗng dưng Tần Y trào dâng cảm giác hưng phấn.


Quan Tuyết Phong híp mắt nhìn cảnh tượng này, rút một điếu xì gà ra rồi ngậm vào miệng, tức thì có người châm lửa cho anh ta.



Sâm Ba bước lên phía trước, gầm lên như một con thú hoang xổ lồng: "Cút ra!"

"Lên!”, tên cầm đầu hét to, ngay sau đó bảy tám tên đô con khác đồng loạt lao về phía Sâm Ba.


Sâm Ba vẫn trưng ra vẻ mặt vô cảm, tiếp tục đi về phía trước như thể không nhìn thấy gì hết.


Thoắt cái gã đầu tiên đã xông tới, Sâm Ba tung đòn.


"Rầm rầm!"

Một bóng người vạm vỡ bay ra ngoài, tiếp đó là tiếng loảng xoảng.
Tên kia đụng vào một dãy bàn làm bình rượu vỡ toang, rượu chảy lên láng.


Dù sao Sâm Ba cũng là ông hoàng võ sĩ châu Phi, làm sao lũ lưu manh trong quán bar nho nhỏ có thể bì được?

Bước chân gã vẫn ổn định, một đòn hạ gục một người.
Mười giây sau, không còn ai cản đường nữa.


"Dám gây sự ở địa bàn của nhà họ Quan tao, đúng là chán sống mà!"

Quan Tuyết Phong nhìn chòng chọc Sâm Ba rời đi, lửa giận bùng lên trong mắt.
Anh ta ra lệnh: "Điều tra cho tao, rốt cuộc cái tên Dương Thanh đứng đằng sau thằng mọi da đen kia là ai".


"Anh thật sự là người do Dương Thanh phái tới bảo vệ tôi hả?"

"Dương Thanh và anh có quan hệ gì?"

"Anh có biết ngày xưa Dương Thanh làm gì không?"

...


Tần Y hệt như một bé con tò mò, trên đường về nhà cô ta luôn miệng hỏi cái này cái kia.
Sâm Ba kiên nhẫn tiếp lời, nhưng kết quả luôn là ba chữ: "Tôi không biết!"

Không phải gã lừa Tần Y mà thật sự là gã không biết.
Sở dĩ gã đi theo Dương Thanh chỉ vì sức mạnh của Dương Thanh mà thôi.


Hai vợ chồng đang nói chuyện trong phòng thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên.


"Y Y về rồi!", nghe thấy tiếng động, Tần Thanh Tâm lập tức thốt lên, bấy giờ mới thôi lo lắng.



Đúng lúc này, điện thoại của Dương Thanh nhận được một tin nhắn: Anh rể, em đã về đến nhà an toàn, anh chị yên tâm nha!

"Tin nhắn của Y Y hả anh?", Tần Thanh Tâm đột nhiên hỏi.


Dương Thanh thoáng sửng sốt, cũng không giấu giếm mà khẽ gật đầu: "Y Y nói về nhà rồi, bảo chúng ta yên tâm".


"Ồ!", Tần Thanh Tâm không nói thêm nữa, song lòng hơi khó chịu.


Dương Thanh xem giờ rồi đứng dậy nói: "Y Y về rồi, em yên tâm ngủ đi.
Anh sang kia đây, em ngủ ngon".


“Dương Thanh!", Tần Thanh Tâm đột ngột cất tiếng gọi.


Dương Thanh vừa đi đến cửa, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy em?"

"Sau này anh cứ ngủ ở phòng này đi!", Tần Thanh Tâm dốc hết can đảm nói ra.


Dương Thanh hết sức ngạc nhiên.
Anh nhìn Tần Thanh Tâm đang quay lưng về phía mình, vẻ kinh ngạc dần biến thành hạnh phúc.


Mãi lâu sau Dương Thanh vẫn chưa trả lời, Tần Thanh Tâm khẽ cắn cánh môi đỏ mọng: "Nếu anh không muốn thì thôi".


"Muốn chứ, anh muốn mà!", Dương Thanh vội đáp lời.


Lúc này Tần Thanh Tâm mới hé môi cười, ngạo nghễ bảo: "Anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ không muốn con gái thức dậy không thấy bố đâu lại khóc toáng lên thôi".


- ---------------------------


.

Bình Luận (0)
Comment