Người thanh niên xuất hiện ở cửa không phải ai khác mà chính là Dương Thanh đang mang theo vẻ mặt đầy căm tức.
Anh vừa vào tới cửa liền nhìn thấy Hạ Hà không mảnh vải che thân đang nằm trên giường, nhất thời lửa giận bốc lên đỉnh đầu.
Đương nhiên anh cũng nhìn thấy Tôn Chí Kiều đang quấn ga giường.
Tuy nhiên lúc này anh không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp trước mặt mà chỉ nhắm mắt đi về phía Hạ Hà.
"Đồ khốn kiếp! Anh là ai? Tại sao dám xông vào địa bàn của tôi.
Tôi ra lệnh cho anh cút khỏi đây ngay.
Nếu không tôi sẽ cho anh biết tay!"
Tôn Chí Kiều còn chưa chiếm được Hạ Hà đã bị sự xuất hiện đột ngột của Dương Thanh phá hỏng, nhất thời tức như điên.
Điều khiến cô ta tức giận hơn là một người đàn ông đã nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình.
Dương Thanh không thèm nhìn cơ thể của Tôn Chí Kiều mà chỉ đi tới bên giường lấy chăn che thân thể Hạ Hà lại.
Lúc này Hạ Hà mới nhận ra có gì đó không ổn, dè dặt mở mắt ra thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hóa ra là người mà lúc nãy cô ta vẫn luôn nhớ tới.
Nhất thời cô ta không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt rơi tuôn trào.
"Dương Thanh, đúng là anh sao? Hay là tôi đang nằm mơ?"
Hạ Hà nghẹn ngào nói: "Hoặc là do toi say rồi muốn thấy được anh, nên mọi chuyện đều là giả?"
Nhìn Hạ Hà nước mắt lã chã, Dương Thanh tự trách không thôi.
"Hạ Hà, thật sự là tôi! Cô không nằm mơ, cũng không phải say rượu rồi sinh ra ảo giác, thật sự là tôi!"
Dương Thanh cực kỳ áy náy nói: "Xin lỗi, tôi tới muộn!"
Lời xin lỗi này rốt cục cũng khiến Hạ Hà bình tĩnh lại, Dương Thanh thật sự tới rồi.
Cuối cùng Tôn Chí Kiều cũng biết người nọ là ai, giận dữ nói: "Đồ khốn kiếp! Tao chưa tìm mày mà mày lại dám phá đám tao".
"Thằng nhóc, mày có biết tao là ai không? Dám phá hoại chuyện tốt của tao, mày chán sống rồi sao?"
"Tao ra lệnh cho mày, bây giờ lập tức quỳ xuống xin tha, có lẽ tao sẽ nể mặt Hạ Hà sắp trở thành người phụ nữ của tao mà tha cho mạng chó của mày".
"Bằng không, tao sẽ khiến mày hối hận vì đã sinh ra trên đời này!"
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Hạ Hà cũng đột nhiên bình tĩnh lại, cô ta nghĩ dù Dương Thanh có lợi hại cỡ nào cũng không thể lợi hại hơn nhà họ Tôn.
Giờ phút này, lòng cô ta đầy lo lắng.
"Sếp Tôn, coi như tôi cầu xin cô bỏ qua cho tôi và Dương Thanh được không?"
Hạ Hà cầu khẩn nói: "Chỉ cần cô tha cho tôi, tôi bằng lòng rời khỏi công ty giải trí Ngôi Sao, gia nhập công ty giải trí Tôn thị, làm không công cho cô".
"Hừ!"
Tôn Chí Kiều cười lạnh: "Không phải chị không muốn bỏ qua cho em, mà là bạn trai cô em phá hoại chuyện tốt của chị, khiến chị rất tức giận".
"Chị nói rồi, chỉ cần bạn trai em quỳ xuống dập đầu xin lỗi chị, chị có thể để anh ta rời đi!"
"Bằng không đừng trách chị không khách sáo!"
Vẻ mặt Hạ Hà tràn đầy hối hận, bắt Dương Thanh quỳ xuống xin lỗi là đang chà đạp lên lòng tự trọng của anh.
Vừa nãy tâm trạng cô ta hơi xúc động, lúc ngồi lên nói chuyện, tấm chăn trượt xuống, lộ ra những chỗ khó miêu tả trên người.
Hạ Hà vội vã chui vào trong chăn, Dương Thanh quay lưng lại với cô ta.
Hạ Hà giống một cô dâu nhỏ ngoan ngoãn nghe lời nhận ly nước, uống hơn nửa ly.
Tôn Chí Kiều gần như phát điên, Dương Thanh hoàn toàn phớt lờ cô ta, quả thật xem cô ta là không khí.
"Đồ khốn kiếp! Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày có nghe không?"
Tôn Chí Kiều giận dữ hét.
- ---------------------------.