Mã Siêu đã đoán được từ trước, dù gì cũng là Vương tộc họ Quan sao có thể dễ dàng trốn thoát?
Bị ba cao thủ Vương Cảnh vây nhốt, Mã Siêu không hề hoảng hốt, ngược lại cả người còn sục sôi ý chí chiến đấu.
Nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy hổ thẹn với vợ nhiều hơn.
Vừa mới cưới xong Mã Siêu đã để lại một bản di thư sau đó bỏ đi, đúng là rất quá đáng.
"Muốn đánh thì đánh đi, nói nhiều làm gì?"
Mã Siêu dứt khoát nói.
"Đại sư Hồ, giết cậu ta!"
Quan Hồng Nghị giận dữ nói.
Đại sư Hồ bước lên, kiếm dài đeo sau lưng nhưng lại không có ý định rút ra.
"Cậu nhóc, cậu nên tự kết liễu đi.
Bằng không một khi tôi đã ra tay thì cậu sẽ chết không toàn thấy đấy!"
Đại sư Hồ khinh thường nhìn Mã Siêu.
Lão ta thấy Mã Siêu còn quá trẻ, dù có mạnh cỡ nào cũng không mạnh bằng lão ta được.
Mã Siêu hơi nheo mắt, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Bây giờ anh ta đã không màng đến sống chết nữa rồi, ai ngăn anh ta đều sẽ chết.
Bảo anh ta tự sát? Đừng hòng.
"Lão già kia, muốn đánh thì đánh đi, nói nhiều làm gì.
Hay là sợ tôi đánh rụng hết rằng, sau này không nói chuyện được nữa?"
Mã Siêu cười châm chọc nói.
"Muốn chết!"
Đại sư Hồ nhăn mày, khẽ nhún chân, thân hình nhẹ như chim nhạn, lao nhanh về phía Mã Siêu.
Mã Siêu dồn khí xuống bụng, một luồng hơi thở mạnh mẽ không ngừng bộc phát ra từ cơ thể anh ta.
Lúc này Mã Siêu như trở thành người khác, ngay cả
Quan Hồng Nghị cũng nhận ra được.
Đại sư Hồ đang xông về phía Mã Siêu cũng chỉ cười lạnh: "Không biết tự lượng sức mình!"
Chớp mắt đại sư Hồ đã vọt tới trước mặt Mã Siêu, giơ tay đánh xuống: "Đi chết đi!"
Nhất thời một luồng khí thế như dời non lấp biển cuốn lấy Mã Siêu.
Mã Siêu không dám sơ suất, hai chân bám chặt dưới đất, tay phải siết chặt đánh vào lòng bàn tay của đại sư Hồ.
Hai nằm đấm chạm vào nhau, một luồng khí thế khủng bố lấy hai người làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh như cơn gió lốc.
Mã Siêu vốn đã đứng vững trên mặt đất, lúc này chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không cách nào đỡ được truyền ra từ nằm đấm, hai bàn chân của anh ta cọ xát trên mặt đất, trượt về phía sau vài mét.
Mã Siêu chỉnh lại cánh tay hơi run run của mình.
Sức mạnh của đại sư Hồ khiến anh ta cảm thấy bị uy hiếp.
Ngược lại đại sư Hồ cũng lùi mạnh về sau năm sáu bước.
Chỉ một lần so chiều lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Con người của Quan Hồng Nghị co rút lại, vẻ mặt khó tin: "Sao có thể như thế?"
Quan Trấn Hải còn khiếp sợ hơn cả Quan Hồng Nghị.
Tuy đại sư Hồ không phải là cao thủ đứng đầu của Vương tộc họ Quan nhưng cũng là một trong những cao thủ mạnh nhất, thực lực của lão ta đã đạt tới Vương Cảnh trung kỳ.
Đã vậy còn trong tình huống đại sư Hồ chủ động tấn công, thế mà Mã Siêu lại có thể đỡ được đòn này, chỉ lùi về sau mấy mét mà thôi.
Mà đại sư Hồ cũng lùi về sau năm sáu bước.
Thoạt nhìn khó phân thắng bại.
Nhưng có thể khẳng định thực lực của Mã Siêu và đại sư Hồ tương đương nhau.
Vậy chẳng phải thực lực của Mã Siêu cũng là Vương
Cảnh trung kỳ sao?
Bọn họ chưa từng nghe nói trẻ tuổi như vậy mà là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ.
Trong lòng Quan Hồng Nghị hơi phiền muộn.
Lúc nãy ông ta đã gần như thuyết phục được Mã Siêu, nếu không phải Quan Trấn Hải đột nhiên xuất hiện, nói không chừng Mã Siêu đã thần phục ông ta rồi.
Bây giờ Mã Siêu đã giết Quan Hân, giữa anh ta và Vương tộc họ Quan không còn khả năng hòa giải nữa rồi.
Nếu thật sự có thể thu phục được Mã Siêu, sau đó thông qua Mã Siêu chinh phục luôn Dương Thanh, thì từ đây về sau còn ai có tư cách tranh giành Vương vị của Vương tộc họ Quan với ông ta nữa chứ?
Nhưng bây giờ mọi thứ đã muộn.
Tuy Quan Trấn Hải rất kinh ngạc, nhưng trong lòng lại mừng thầm, bởi vì phe của Quan Hồng Nghị mạnh chừng nào phe phái của ông ta sẽ yếu chừng đó.
Lúc này có rất nhiều cao thủ của Vương tộc họ Quan đều đang ở đây, ai có thể cứu được Mã Siêu chứ?
Nhưng lúc này người kinh ngạc nhất vẫn là đại sư Hồ.
Sự khinh bỉ trong mắt lão ta đã dần biến mất thay vào đó là sự nghiêm nghị.
Lão ta cũng không phải là người của Vương tộc họ Quan, mà chỉ là khách của bọn họ, kiến thức và thực lực đều vượt xa một Vương tử như Quan Hồng Nghị.
Cao thủ Vương Cảnh trẻ như vậy đừng nói là Vương tộc, ngay cả Hoàng tộc cũng không thể có được.
Chỉ có gia tộc Cổ Võ trong truyền thuyết mới tồn tại thiên tài võ đạo như thế này.
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Đại sư Hồ bỗng trầm giọng hỏi.
Nếu Mã Siêu là thiên tài của gia tộc Cổ Võ thì ông ta thà rằng đắc tội Vương tộc họ Quan cũng không đối phó Mã Siêu.
Bởi vì đắc tội với gia tộc Cổ Võ, dù ông ta có chạy đẳng trời cũng không thoát chết.
"Ông không có tư cách để biết tôi là ai".
Mã Siêu cũng không biết đại sư Hồ nghĩ thế nào, chỉ cười lạnh giậm mạnh xuống đất, thân hình như sấm sét lao thẳng về phía đại sư Hồ.
Đòn tấn công vừa rồi đã để Mã Siêu biết được thực lực của đại sư Hồ.
Bây giờ cảnh giới võ thuật của anh ta là Vương Cảnh sơ kỳ, chỉ chút nữa thôi là bước vào Vương Cảnh trung kỳ.
Cao thủ cấp bậc kiểu đại sư Hồ chỉ có thể gặp không thể cưỡng cầu và cũng chỉ có giao đấu với cao thủ như đại sư Hồ mới rèn luyện được thực lực của anh ta, để anh ta nhanh chóng đột phá Vương Cảnh trung kỳ.
Nhìn khí thế hung hãn của Mã Siêu, đại sư Hồ chỉ có thể nhằm mắt tiến lên.
Nhưng vì trong lòng ông ta luôn nghi ngờ thân phận của Mã Siêu nên không thể dốc hết sức đánh.
Ngược lại Mã Siêu càng đánh càng hăng, đòn nào cũng muốn lấy mạng đối phương.
Vốn dĩ là cuộc chiến sống còn, cần gì phải che giấu thực lực?
Quan Hồng Nghị sững sờ, sát khí trong mắt càng lúc càng đậm.
Cao thủ như Mã Siêu nếu đã định không cách nào thu phục được, thì nhất định phải giết đi để diệt trừ mối họa về sau.
Nhưng bây giờ ông ta bỗng hơi tò mò.
Bởi người có thực lực như Mã Siêu thế mà luôn phục tùng nghe lệnh Dương Thanh, vậy thực lực của Dương Thanh sẽ khủng bố cỡ não? "Thực lực của ông chỉ đến thế thôi sao?"
Sau khi Mã Siêu tung một đòn đánh lùi đại sư Hồ, cười lạnh hỏi.
Vẻ mặt đại sư Hồ hơi phức tạp, trước khi làm rõ thân phận của Mã Siêu lão ta không dám ra sát chiêu "Đại sư Hồ, rốt cuộc ông đang làm gì vậy?"
Quan Hồng Nghị nóng nảy hỏi: "Cậu ta chỉ là một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, còn ông đường đường là Vương Cảnh trung kỳ sao lại bị cậu ta đàn áp?"
Đại sư Hồ không để ý Quan Hồng Nghị, hai mắt nhìn thẳng Mã Siêu, hỏi lại lần nữa: "Rốt cuộc cậu là ai?"
Lúc này Quan Hồng Nghị mới nhận ra, thì ra đại sư Hồ đang lo lắng Mã Siêu là người có bối cảnh, nên không dám giết anh ta.
"Đại sư Hồ, ông cứ yên tâm, cậu ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã mất bố mẹ, bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó thì đi lính mấy năm mà thôi".
Quan Hồng Nghị lớn tiếng nói: "Nếu cậu ta thật sự có bối cảnh mạnh mẽ thì cũng không đến nỗi lưu lạc tới mức này".
Mã Siêu vốn dĩ bừng bừng ý chí chiến đấu, cũng tự biết rõ anh ta không thể nào trốn thoát nên dứt khoát thừa nhận nói: "Ông ta nói không sai, tôi chính là một đứa trẻ mồ côi, không có bối cảnh gì".
"Nếu vậy tôi đành giết cậu thôi".
Khí chất trên người đại sư Hồ bỗng thay đổi nghiêng trời lệch đất, khí thế đột nhiên vọt lên tới đỉnh điểm.
"Keng!"
Thanh trường kiếm rút ra khỏi vỏ, ánh kiếm lập lòe, mùi máu tanh đáng sợ ngập tràn xung quanh.
Thanh trường kiểm này là thanh kiếm giết người, hơn nữa đã giết rất nhiều người.
Sắc mặt Mã Siêu cũng trở nên nghiêm nghị nhìn chăm chằm đại sư Hồ.
Lúc này khí thế trên người đại sư Hồ đã vượt xa Vương Cảnh trung kỳ, dù nói ông ta là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ cũng không sai.
Còn Mã Siêu chỉ là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, sợ là rất khó để đỡ được một đòn dùng hết sức đánh của đại sư Hồ.
"Cậu nhóc, tiếp chiêu đi!"
Đại sư Hồ quát lớn, nhấc chân lên, cơ thể lóe lên.
Thanh kiếm xẹt qua một đường vòng cung đẹp để trên không trung, ánh kiếm lấp lóe, lưỡi kiếm chém thẳng xuống đầu Mã Siêu.
"Pång!"
Đúng lúc này, tiếng súng bỗng vang lên.
Mã Siêu đang tập trung tất cả tinh thần và sức lực lên người đại sư Hồ, không hề nghĩ tới lại có người nổ súng vào lúc này.
Viên đạn xuyên qua lồng ngực anh ta, máu tươi như cánh hoa hồng, dần dần nở rộ.
Chỉ thấy Quan Hồng Nghị nắm chặt khẩu súng trong tay, nòng súng còn bốc khói xanh, lúc ông ta nhìn Mã Siêu, trong mắt ngập tràn sát khí.
Cùng lúc đó thanh trường kiếm của đại sư Hồ cũng đã chém xuống, chỉ chút nữa thôi đã chém vào đầu Mã Siêu.
"Keng!"
Trong chớp mắt, một tiếng động vang lên lanh lảnh, chỉ thấy thanh kiếm trong tay đại sư Hồ giống như thủy tinh chưa đụng tới đầu Mã Siêu đã vỡ nát trong tích tắc.
Chuôi kiếm bay ra khỏi tay đại sư Hồ, mà chỗ gan tay của đại sư Hồ lại nứt ra, máu chảy không ngừng.
bàn "Người nào?"
Quan Hồng Nghị, Quan Trấn Hải và đại sư Hồ đồng thời giận dữ quát.
Giây tiếp theo một bóng người giống như yêu ma lướt qua, trong chớp mắt đại sư Hồ thực lực Vương Cảnh trung kỳ như diều đứt dây bay ra xa mười mấy mét.
- ---------------------------.