Chiến Thần Ở Rể

Chương 997

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Dương Thanh nhìn thấy chiếc quan tài đỏ chót kia, trong lòng bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành, vội vàng chạy vào.

“Cậu Thanh!”
Anh vừa đi vào sân, Đổng Chiêm Cương đã chạy tới đón.

Lúc này Phùng Tiểu Uyển đang mặc áo tang quỳ trước quan tài khóc lóc nức nở.
Không cần hỏi Dương Thanh cũng biết người trong quan tài là ai.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong giọng nói của anh mang theo tức giận mãnh liệt.

Anh không thể tin nổi thần y Phùng mới gặp tối qua, hôm nay đã nằm trong quan tài.
Đổng Chiêm Cương giải thích: “Tối qua thần y Phùng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.

Tiểu Uyển nói thần y Phùng vốn bị thương nặng, là cái chết bình thường”.

Nghe thấy thế, tức giận trong lòng Dương Thanh mới dần lắng lại.

Anh còn tưởng là tối qua xảy ra chuyện gì, thần y Phùng bị ám sát, thì ra đã bị thương nặng từ trước.

“Ông nói thần y Phùng bị thương từ trước? Ai làm ông ấy bị thương?”
Dương Thanh bắt được trọng điểm, trầm giọng hỏi.

Tối qua anh đã cảm nhận được, dường như thực lực của thần y Phùng là Thần Cảnh.

Anh thực sự không hiểu tại sao một cao thủ Thần Cảnh lại có thể bị thương nặng?
Đổng Chiêm Cương lắc đầu: “Tôi không biết chuyện này.


Hiện giờ Tiểu Uyển đang chìm trong đau thương, không thể hỏi gì, chỉ đành đợi sau một khoảng thời gian lại hỏi sau”.

Dương Thanh gật đầu, thắp cho thần y Phùng một nén nhang.

“Tiểu Uyển, sau này em chính là em gái anh.

Anh nhất định sẽ chăm sóc em cả đời!”
Dương Thanh đi tới bên cạnh Phùng Tiểu Uyển, trịnh trọng cam đoan.

Đây cũng là lời hứa của anh với thần y Phùng.

Bây giờ lão đã qua đời, Phùng Tiểu Uyển không còn chỗ nương tựa, đương nhiên anh phải giữ đúng lời hứa.

“Anh Thanh!”
Phùng Tiểu Uyển đột nhiên nhào vào lòng Dương Thanh òa khóc.

Cùng lúc đó trong một tòa lầu gác cổ điển của Vương phủ họ Quan.

Quan Vương ngồi trên ghế bành, Quan Hồng Nghị quỳ dưới đất.

Vì hai tay đều bị đánh gãy, Quan Hồng Nghị đau đớn quỳ dưới đất, cúi đầu mím chặt môi, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.

“Anh biết tội chưa?”
Quan Vương lạnh giọng hỏi.

Quan Hồng Nghị nghiến răng nghiến lợi đáp: “Con không cảm thấy mình làm sai cái gì!”
“Bộp!”
Quan Vương lập tức nổi giận vỗ xuống mặt bàn.

Thoáng chốc, mặt bàn vỡ nát.

“Chuyện tới nước này anh vẫn chưa biết lỗi của mình sao?”
Quan Vương tức giận chất vấn: “Đắc tội một thiên tài võ thuật có thực lực ít nhất ở Vương Cảnh đỉnh phong mà anh còn dám nói anh không làm sai hả?”
Quan Hồng Nghị bỗng ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Quan Vương, cắn răng nói: “Dù cậu ta thực sự là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong thì đã sao?”
“Cao thủ của Vương tộc họ Quan chúng ta nhiều như mây.

Chỉ cần bố ra tay, cậu ta chỉ còn đường chết!”
“Con biết bố đang sợ cái gì, chẳng phải vì sợ cậu ta là người của gia tộc Cổ Võ sao?”
“Nhưng con đã điều tra cậu ta từ trước rồi.

Cậu ta không hề có quan hệ với gia tộc Cổ Võ, thậm chí năm năm trước cậu ta vẫn là một sinh viên bình thường”.

Quan Vương giận run người, chợt đứng dậy bước từng bước về phía Quan Hồng Nghị, giơ tay tát ông ta.

“Bốp!”
Tiếng bạt tai thanh thúy vang vọng cả căn phòng.

Quan Hồng Nghị bị tát bay ra ngoài rơi xuống đất, khóe miệng rướm máu.


Ông ta vốn đã bị đánh gãy hai tay, lại bị Quan Vương vả mặt, lúc này đến cả đứng dậy cũng không làm nổi.

Nhưng ông ta vẫn kiên cường cắn răng không để mình kêu thành tiếng.

“Con không sai!”
Ông ta vẫn không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình.

“Không sai?”
Quan Vương giận quá hóa cười: “Anh nói cậu ta không phải người của gia tộc Cổ Võ, được, coi như là thật đi.

Vậy anh nói cho tôi biết, năm năm trước cậu ta vẫn là sinh viên bình thường, làm thế nào cậu ta có thể trở thành cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi?”
“Anh nói chỉ cần tôi ra tay là có thể dễ dàng đánh bại cậu ta, thế tôi hỏi anh cả Vương tộc họ Quan này trừ tôi ra, còn cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nào nữa không?”
“Kể cả tôi thật sự có thể bắt được cậu ta, thế anh nói xem phải giải quyết Vũ Ninh thế nào? Giết cùng luôn hả?”
“Coi như thật sự giết được Vũ Ninh, vậy anh nói nếu Hoàng tộc họ Vũ tra ra chân tướng, tôi phải giải thích thế nào?”
Quan Vương cực kỳ giận dữ, liên tục chấn vấn khiến Quan Hồng Nghị trở nên ngây dại.

Ông ta không phải kẻ ngu ngốc, ngược lại rất thông minh, cũng rất mưu mô.

Nhưng hôm nay chỉ vì một người không có địa vị trong mắt ông ta, ông ta đã mất tư cách thừa kế vương vị.

Cho nên ông ta thẹn quá hóa giận, cho rằng Quan Vương nghĩ quá nghiêm trọng.

Sau khi ăn tát, lại bị chất vấn nhiều như vậy, dần dần Quan Hồng Nghị cũng lấy lại tỉnh táo.

“Bố ơi, con sai rồi!”
Rốt cuộc ông ta cũng cúi đầu, đỏ mắt nói: “Con sai rồi, con thực sự biết sai rồi!”
Quan Vương thấy Quan Hồng Nghị bật khóc lại không đành lòng, nghiến răng nói: “Không phải chỉ mình con điều tra Dương Thanh.

Bố đã điều tra cậu ta từ lúc cậu ta còn ở Yến Đô rồi”.

“Trong năm năm ngắn ngủi từ một người bình thường đạt được thực lực như hiện giờ đủ để chứng minh, cậu ta rất có thể là đời sau của gia tộc Cổ Võ”.

“Chỉ có dòng máu thuần túy nhất của gia tộc Cổ Võ mới có thể trở thành cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong chỉ trong năm năm như vậy”.


chien-than-o-re-997-0.jpg
“Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn lựa chọn Dương Thanh.

Tại sao? Bởi vì cậu ta cảm thấy hợp tác với Dương Thanh sẽ đem lại lợi ích lớn hơn”.

“Thậm chí lợi ích này còn vượt qua cả tầm quan trọng của Vương tộc họ Quan với Hoàng tộc họ Vũ”.

Nghe Quan Vương nói vậy, Quan Hồng Nghị hoàn toàn tỉnh ngộ, đau khổ nói: “Bố ơi, con sai thật rồi!”
“Con thực sự nghĩ bố bãi bỏ tư cách cạnh tranh người thừa kế của con trước mặt mọi người là vứt bỏ con sao?”
Quan Vương bỗng nhiên lại hỏi.

Trong mắt Quan Hồng Nghị lập tức lóe lên: “Ý của bố là gì?”
“Hiện giờ trong Vương tộc họ Quan còn ai có tư cách tranh đoạt Vương vị với con ngoài Quan Trấn Hải nữa?”
Quan Vương thất vọng nói: “Quan Trấn Hải một lòng hướng về võ thuật.

Tương lai thành tựu võ thuật của cậu ta chắc chắn sẽ không thua kém bố”.

“Bố bãi bỏ tư cách cạnh tranh Vương vị của con chỉ là kế hoãn binh thôi.

Chỉ cần con có thể tỉnh ngộ, một ngày nào đó con sẽ trở thành người thừa kế Vương vị duy nhất”.

“Bố chủ động đề nghị chọn Quan Trấn Hải làm người thừa kế cũng là vì muốn cậu ta nhớ kỹ ơn huệ này”.

“Quan Trấn Hải cũng không đại diện cho một mình cậu ta, mà là cả phe phái của cậu ta!”
“Bố đang trải đường cho con đấy!”
Giờ phút này, Quan Hồng Nghị đã hiểu được nỗi khổ tâm của Quan vương, trịnh trọng quỳ xuống dập đầu nói: “Bố ơi, con biết sai rồi! Sau này con nhất định sẽ không để bố thất vọng thêm nữa!”
- ---------------------------.

Bình Luận (0)
Comment