Chiến Thần Thánh Y

Chương 1000

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cây kim đâm xuống, phụ nữ trung niên chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơn đau nhói trên toàn thân đều biến mất, cơ thể có được sự thoải mái mà trước nay chưa từng có.  

Sau khi xem xong, ngay cả cậu chủ xuất thân từ thế gia Đông y như Vương Tấn Lợi đều tự nhận không bằng. Về mặt kỹ thuật Dẫn Khí Qua Châm thì rõ ràng là Thiệu Quý Khương vượt qua anh ta rất nhiều.  

Advertisement

Thiệu Quý Khương dùng kim châm cứu xong, cũng thầm thở phào. Tất nhiên màn châm kim vừa rồi không nhẹ nhàng như lời anh ta nói, gần như ép ra thủ đoạn cuối cùng của anh ta. Nhưng kết quả sau cùng vẫn khiến người hài lòng, còn cảm giác suy yếu sau khi anh ta châm cứu xong thì có vẻ không đáng kể trước nụ cười và tiếng cảm ơn của người phụ nữ trung niên.  

Advertisement

Sau khi báo cho phụ nữ trung niên nên tĩnh dưỡng và sắc thuốc như thế nào, lúc này Thiệu Quý Khương mới xoay người lại.  

Sau đó đến lượt Đường Tuấn.  

Anh ta không nhìn thấy Đường Tuấn ngay.  

"Ai ui. Cái thân già này càng ngày càng không ổn, đi đứng cũng không còn lanh lẹ, đặc biệt là mùa đông, chân cứng đờ, ngay cả đi đường cũng không nổi." Một tiếng nói từng trải dâu bể của một cụ già truyền đến từ ngoài cửa.  

Đám người nhìn theo tiếng nói.  

Chỉ thấy bên ngoài sảnh lớn, lúc này Đường Tuấn đang ngồi xổm trước một bà cụ. Bà cụ ngồi trên bậc thang, vừa dùng tay đấm chân vừa nói luyên thuyên. Phần lớn là chút việc nhà, ví dụ như cháu trai lớn của bà ấy đi học ở bên ngoài, con của bà ấy làm việc gì ở bên ngoài, bao lâu rồi không về nhà.  

Vừa hết Tết không lâu, con trai con gái cháu trai lại đi ra ngoài, cũng chẳng biết bao lâu nữa cảnh tượng cả nhà đoàn viên náo nhiệt mới có thể xuất hiện lại. Trong lời nói của bà cụ lộ ra vẻ cô độc và thê lương. Bà ấy đã lớn tuổi, mấy năm trước bạn già cũng đi, bà ấy có thể ở lại trần gian mấy năm nữa?

Đợi đến khi bà cụ nói mệt rồi, lúc này bà ấy mới đứng lên dưới sự giúp đỡ của Đường Tuấn, cười ha ha nói: "Cảm ơn chàng trai nhé."  

Đường Tuấn cười hiền hòa nói: "Không có chi ạ."  

Bà cụ vừa bước một bước, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn như thân cây già bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, giọng nói khó nén sự kích động: "Tôi, chân của tôi."  

Bà ấy bước một bước, cảm giác đau nhức khi đi đứng và cứng đờ trước kia đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một cảm giác thoải mái. Cảm giác này cứ như bà ấy trẻ hơn mười mấy tuổi.  

Lúc này bà cụ mới nhìn thấy một cây kim châm cứu nho nhỏ trong tay Đường Tuấn, lập tức hiểu được, nói với giọng hơi run rẩy: "Cảm ơn."  

Đường Tuấn lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Bà ơi bà phải chú ý cơ thể nhé."  

Bà cụ khẽ gật đầu.  

Đường Tuấn để người ta đưa bà cụ ra ngoài rồi, chính anh mới đi về sảnh lớn một lần nữa.  

"Trận đầu tôi thua rồi." Đường Tuấn nói với Thiệu Quý Khương.  

Bà cụ mà anh chữa trị cũng không phải là một trong sáu người bệnh, dựa theo quy tắc là anh thua.  

Bình Luận (0)
Comment