Chiến Thần Thánh Y

Chương 1197

“Im miệng, không phải kêu ông nhỏ tiếng hay sao? Lỡ như kinh động đến tên sát tinh kia thì tu hành mấy trăm năm của ba chúng ta coi như huỷ mất đấy.” Đại bàng cánh bạc khó chịu lên tiếng.  

Advertisement

Cái tên Tuyết Hầu này được cái to xác chứ não bộ không ứng dụng tốt chút nào.  

“Sát tinh mà mấy người nói là tôi phải không?” Chính ngay lúc này, một giọng lạnh lùng vang trên đỉnh đầu của đại bàng cánh bạc.  

Advertisement

Đại bàng cánh bạc sửng sốt, nhanh chóng quay đầu nhìn, chỉ thấy Đường Tuấn đã tới phía trên đỉnh đầu của nó từ lúc nào, cách chưa tới năm mét. Lúc nãy những gì nó nói chắc chắn đã lọt vào tai của đối phương. Nó chợt quay đầu liếc nhìn Tuyết Hầu, tên này nói cho hết câu không được sao? Đây là muốn doạ chết đại bàng ông đây à.  

Tuyết Hầu được nhân tính hoá lộ ra nét mặt bất lực, dường như đang nói ‘ông im miệng cho tôi.’  

Nhưng ba tên thú dữ vẫn tụ chung lại với nhau, chân khí dâng trào khắp người đang chờ phát huy, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Lúc nãy Đường Tuấn thể hiện thực lực ra ngoài quá mạnh, chỉ dùng ngón tay đã giết được cảnh giới cao nhất của võ đạo, khiến chúng lộ vẻ sợ sệt. Cho dù ba tên thú dữ bắt tay nhau, trong lòng cũng không tự tin. Đại bàng cánh bạc nghiêm nghị nói: “Các hạ, tôi đây không muốn làm kẻ địch với cậu, mong cậu từ chỗ nào đến thì về chỗ đó đi.”  

Đường Tuấn lắc đầu nói: “Đợi lúc tôi muốn đi thì dĩ nhiên sẽ tự đi. Bây giờ tôi hỏi mấy ông vài vấn đề.”  

Ba tên thú dữ nhìn nhau, có vẻ khó hiểu và cảnh giác. Bí mật ẩn chứa trong bí cảnh này thật sự quá nhiều, bọn chúng cũng không cách nào hiểu hết toàn bộ, bọn chúng cũng thông qua hồi ức truyền thừa trong huyết mạch mới biết được một số chuyện, hơn nữa không thể dễ dàng nói cho người khác biết.  

“Cậu muốn hỏi chuyện gì?” Đại bàng cánh bạc lên tiếng.  

Ngọc trụ thần bí trong thức hải của Đường Tuấn ngày càng nóng ran, lúc nào cũng có thể bay ra, hình như có thứ gì đó sâu trong bí cảnh này thu hút ngọc trụ tiến lên phía trước. Nếu không phải Đường Tuấn dùng Thần Tàng Quyết mạnh mẽ áp chế nó, lúc này ngọc trụ e là đã rời khỏi cơ thể của anh rồi.  

“Nơi này rốt cuộc là nơi gì thế?” Đường Tuấn hỏi.  

“Bí cảnh Bồng Lai.” Đại bàng cánh bạc có vẻ buồn cười đáp lại.  

Đường Tuấn lắc đầu nói: “Tôi không phải hỏi chuyện này.”  

Anh nhìn chằm chằm vào đại bàng cánh bạc, giọng điệu nghiêm nghị hỏi: “Nếu nơi này được cho là nơi ở của tiên nhân, vậy tiên nhân đâu? Tại sao chỉ có lầu các này, tại sao mấy ông lại gọi nó là thánh địa?”  

Đôi mắt to của đại bàng cánh bạc hiện lên vẻ ngạc nhiên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, nếu không phải kiêng dè thực lực của anh, bọn chúng đã ra tay từ lâu. Nhưng nó vẫn không định trả lời, vấn đề này liên quan đến một số bí mật, nó không thể được trả lời.  

Đường Tuấn xụ mặt, vừa muốn lên tiếng, bỗng dưng ngọc trụ thần bí trong thức hải phát ra tiếng ‘ong ong’, sau đó giãy thoát khỏi thức hải của anh, bay lên trên đầu của anh và ba tên thú dữ này. Ngọc trụ thần bí toả ra ánh sáng, chiếu xuống thành từng chùm ánh sáng, tăng thêm cảm giác thần thánh.  

“Thánh ngọc.”  

Lúc ngọc trụ xuất hiện, trong mắt của ba tên thú dữ, đại bàng cánh bạc, trăn đen và Tuyết Hầu hiện lên vẻ ngạc nhiên và kích động, cái đầu ngẩng cao cúi thấp, đồng thanh hô lên.  

Trong ánh mắt khó hiểu của Đường Tuấn, ba tên thú dữ cúi đầu với anh và kính cẩn nói: “Thánh chủ.”  

“Chuyện này là sao?” Đường Tuấn nhìn ngọc trụ thần bí giãy thoát khỏi khỏi sự ràng buộc trong thức hải và ổn định lại, anh hỏi. 
Bình Luận (0)
Comment