Chiến Thần Thánh Y

Chương 122

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bác sĩ Mộ Dung, lẽ nào cô còn chưa biết tấm lòng của tôi đối với cô sao? Hai chúng ta quen biết nhau lâu như thế, tôi đối xử với cô như thế nào, chẳng lẽ cô còn không nhìn ra sao. Chỉ cần cô đồng ý ở bên tôi, thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cha tôi nhờ ông ấy chuyển chính cho cô, thế nào?” Một giọng nói mang theo một chút đắc ý truyền từ trong phòng làm việc ra.  

Đường Tuấn lập tức nghe ra được, người đang nói chuyện này là Lưu Hoan, con trai của viện trưởng bệnh viện Việt Nhất.  

Advertisement

“Bác sĩ Lưu, nếu như anh không có chuyện gì khác, thì mời anh ra ngoài. Tôi còn có công việc phải làm.” Giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Lan truyền ra, đem đến cho người ta một loại cảm giác từ chối xa cách tận nghìn dặm.  

Ở bên trong xuất hiện một cảnh tĩnh lặng, sau đó truyền đến giọng nói có chút hổn hển của Lưu Hoan: “Mộ Dung Lan, cô cho mình là cái thá gì chứ. Cô biết không, chỉ cần tôi ngoắc ngoắc ngón tay, là trong cái bệnh viện này không biết có bao nhiêu cô gái chủ động chạy đến. Nhưng cô thì hay rồi, vậy mà dám từ chối tôi thế này. Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn,cô tốt nhất đừng nên thách thức giới hạn của tôi. Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, rốt cuộc cô có ở bên tôi hay không?”  

Giọng nói của Mộ Dung Lan vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, nói: “Nếu đã có nhiều cô gái bằng lòng chạy đến bên cạnh anh như thế, thì mời anh đi tìm bọn họ đi. Đừng đến làm phiền tôi.”  

Rầm!  

Có đồ bị đập mạnh xuống mặt đất, phát ra âm thanh vỡ vụn.  

“Mộ Dung Lan, có tin một câu nói của tôi, liền khiến cô đi đến bộ phận y tá,đi tiêm cho người khác không?” Giọng nói của Lưu Hoan lộ ra cảm giác kiểu người bị mắc chứng cuồng loạn, giống như con hổ bị người ta giẫm trúng đuôi.  

“Anh!” Giọng nói tức giận của Mộ Dung Lan truyền ra từ phòng làm việc. Cô không ngờ Lưu Hoan lại không biết xấu hổ thế này, theo đuổi không được, thế vậy mà định thông qua quan hệ cha con điều động chức vụ của mình, hơn nữa còn dám nói một cách lộ liễu như thế.

Lưu Hoan thấy thế, giọng nói trái lại càng thêm đắc ý, trên mặt lộ ra biểu cảm phấn khởi, nói: “Bây giờ thì tôi lợi hại rồi đúng không. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, sau này tất cả của tôi không phải chính là của cô sao. Đợi đến khi tôi trở thành viện trưởng của bệnh viện Việt Nhất, thì cô chính là vợ của viện trưởng, so với việc làm bác sĩ vô dụng này thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.”  

“Ha ha. Lần này một khi tin tức tôi chữa khỏi bệnh cho cậu lớn họ Trần được truyền ra. Rất nhanh thôi sẽ có rất nhiều người đến cầu xin tôi chữa bệnh, đến lúc đó cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô cả.” Lưu Hoan nói tiếp.  

Mộ Dung Lan tức giận nói: “Lưu Hoa, Trần Nhật Minh là do Đường Tuấn chữa khỏi, không liên quan gì đến anh cả!”  

Lưu Hoan mặt mày hớn hở, đắc ý nói: “Lời nói này của cô nói ra thì có ai tin chứ? Tên họ Đường kia là ai, một bác sĩ rác rưởi không biết chạy từ đâu ra, còn tôi thì sao, một bác sĩ du học từ nước ngoài trở về, cha của tôi còn là viện trưởng của bệnh viện Việt Nhất nữa, cô cảm thấy những truyền thông ngoài kia sẽ tin tôi hay là tin thằng nhãi ranh họ Đường kia. Với dáng vẻ kia của anh ta, cũng xứng tranh giành với tôi!”  

“Thế sao?” Đang vào lúc Lưu Hoan cực kỳ đắc ý, thì một giọng nói mang theo sự lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa phòng làm việc.  

Lưu Hoan và Mộ Dung cùng lúc quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Đường Tuấn đang chậm rãi đi vào. Chỉ thấy khoé miệng của người đến sau treo một nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Lưu Hoan.  

Bình Luận (0)
Comment