Chiến Thần Thánh Y

Chương 1252

"Đi thôi." Cuối cùng Khố Quang nhìn lướt qua Đường Tuấn, sau đó dẫn theo Owen đang đắc ý rời đi. Tối nay anh ta đến là để đàm phán làm ăn lớn với Tập đoàn Yên Hòa, Đường Tuấn chỉ là tiện đường, không xứng để anh ta lãng phí thời gian.  

Advertisement

Đợi sau khi hai người đi, ánh mắt của đám người nhìn về phía Đường Tuấn lộ ra vẻ khinh miệt và lạnh lùng. Đến cả mấy quyền quý Hà Nội vốn cố ý thân thiết với anh cũng lặng lẽ đứng xa hơn. Trước đây Đường Tuấn giết Phạm Trùng trên núi Thượng Vân, khiến nhà họ Phạm và nhà họ Mộc phải cúi đầu, rất có phong thái một người áp thế gia, khiến cho những người nắm quyền các tập đoàn lớn ở Hà Nội đều có vẻ khó chịu. Nhưng hơn một năm trở lại đây, Tập đoàn Thiên Thanh dựa vào Bột Tuyết Cơ và Thuốc Thông Thần kiếm được lợi nhuận lại càng khiến người ta ghen tị. Từ lâu đã rất muốn nhìn Đường Tuấn bị cười nhạo, lúc này sao có thể có nói đỡ chứ.  

Advertisement

Owen và Khố Quang vừa rời đi không lâu, từ cửa Tòa nhà Yên Hòa lại vang lên một đợt ồn ào.  

Một đội xe vô cùng xa hoa dừng lại trước cửa chính, Lý Hùng Cường và Kim Đông Thành bị một đám phú hào quyền quý vây quanh như vệ tinh. Cả đám người đứng trong sảnh lớn hay tin là lập tức hành động, nhao nhao tiến đến bên cạnh Lý Hùng Cường và Kim Đông Thành, lộ vẻ cung kính và nịnh nọt.  

"Mấy ngày trước Lý Tiến Triết đã chính thức tuyên bố Lý Hùng Cường trở thành người nắm quyền của Tập đoàn Đại Hùng! Khoảng hai năm nữa, chờ Lý Hùng Cường thực sự trưởng thành, đến lúc đó e rằng anh ta sẽ trở thành một trong mấy trăm tỷ phú trẻ nhất thế giới!" Có người nhỏ giọng trao đổi với bạn.  

"Hừ.Vốn dĩ anh ta dựa vào Tập đoàn Thiên Thanh cũng có cơ hội sánh vai cùng với con cưng của trời như Lý Hùng Cường, đáng tiếc lại đắc tội với Tập đoàn Đức Long." Có người lặng lẽ nhìn về phía Đường Tuấn, trong giọng nói lộ rõ sự khinh thường.  

"Hừ. Cái đó có gì hấp dẫn. Thương trường như chiến trường, có người leo lên trên, đương nhiên có người sẽ rơi xuống khỏi mây. Là anh ta không tự biết điều nên không nắm bắt được cơ hội, không trách người khác được." Có người lắc đầu thở dài.  

Đối với những lời này, Đường Tuấn mắt điếc tai ngơ.  

"Cậu cả Lý." Kim Đông Thành nhắc nhở Lý Hùng Cường.  

Lý Hùng Cường ngẩng đầu, nhìn theo hướng ánh mắt của Kim Đông Thành, nụ cười trên mặt cứng đờ trong chốc lát, rồi chợt lộ ra nụ cười xán lạn hơn. Anh ta đẩy đám phú hào chục nghìn tỷ bên cạnh ra, đi đến bên cạnh Đường Tuấn trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, sau đó hơi xoay người, nói bằng giọng điệu vô cùng cung kính: "Lý Hùng Cường đến chào anh Đường."  

"Cậu cả Lý?" Đường Tuấn thản nhiên nói.  

Thân thể Lý Hùng Cường hơi run lên, vội vàng nói: "Anh Đường, anh đừng xưng hô như vậy với tôi, nếu để chủ tịch chúng tôi biết được thì sẽ đánh chết tôi đấy. Anh cứ gọi tôi là Tiểu Lý là được rồi."  

Mặc dù anh ta chịu rất nhiều thiệt hại trong tay Đường Tuấn, còn mất sạch mặt mũi. Nhưng bây giờ Lý Hùng Cường lại không hề hận Đường Tuấn, ngược lại còn hơi biết ơn anh. Ban đầu, Lý Tiến Triết và các lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Đại Hùng có nhiều ý kiến trái chiều về việc để anh ta tiếp nhận Tập đoàn Đại Hùng. Dù sao Lý Hùng Cường thân là người nhà họ Lý mà lại khúm núm xin lỗi nhận sai với Đường Tuấn, đó là sỉ nhục rất lớn đối với nhà họ Lý.  

Nhưng sau khi chuyện của Đường Tuấn ở Bắc Giang được truyền ra, nhà họ Lý biết chuyện này trước tiên. Lý Tiến Triết tâm tư linh hoạt và quan chức cấp cao của Tập đoàn Đại Hùng nhận ra được chỗ tốt trong đó. Trước đó, mâu thuẫn giữa Lý Hùng Cường và Đường Tuấn đã được giải quyết, nói không chừng có thể mượn cơ hội này hóa thù thành bạn. Nhà họ Lý cũng có thể nhờ vậy mà kết giao với một vị cường giả Cực Cảnh. Chuyện này có lợi ích to lớn đối với sự phát triển của nhà họ Lý trong tương lai, cho nên lúc này Lý Tiến Triết quyết định để Lý Hùng Cường trở thành người nắm quyền đời tiếp theo của Tập đoàn Đại Hùng. Đồng thời giao cho Lý Hùng Cường nhiệm vụ quan trọng nhất là kết bạn với Đường Tuấn! Thậm chí đến cả vị Võ Thần đằng sau nhà họ Lý đó cũng ra mặt thúc đẩy việc này!  

"Tiểu Lý." Đường Tuấn cảm thấy có hơi buồn cười. 
Bình Luận (0)
Comment