Chiến Thần Thánh Y

Chương 1285

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trương Tín Triết, ông là đồ khốn!” Đúng lúc này, một đạo sĩ trẻ tuổi đứng trên tảng đá ở lưng chừng núi, chỉ tay vào Trương chân nhân và không ngừng chửi rủa.  

Advertisement

Mọi người đều nhận ra vị đạo sĩ trẻ tuổi đó chính là đệ tử duy nhất của Trần Tùng Ân, Tạ Hoàng Đồng.  

“Tạ Hoàng Đồng, anh không được phép lăng mạ xúc phạm chưởng giáo của núi Yên Tử được.” Hai mắt Trương Tĩnh Hòa sáng lên, anh ta đã đạt tới cảnh giới cấp Thần, đạp lên không trung sau đó đáp xuống tảng đá giữa sườn núi, lạnh lùng nói: “Núi Yên Tử không có loại đệ tử như anh.”  

Advertisement

Đường Tuấn khẽ thở dài, chuẩn bị rời khỏi tảng đá.  

“Đường Tuấn, đây là chuyện của núi Yên Tử, anh không thể nhúng tay vào.” Trương Tĩnh Hoà chặn ngang trước mặt Đường Tuấn, nghiêm nghị nói.  

Đường Tuấn chỉ nhẹ nhàng đẩy qua khoảng không, một luồng sức mạnh vô hình liền đẩy Trương Tĩnh Hòa ra, Đường Tuấn cũng không thèm nhìn anh ta, bước thẳng lên không trung và nói vọng xuống: “Anh đã không còn là đối thủ của tôi nữa, đối thủ của anh là anh ấy.”  

Trương Tĩnh Hòa ngây người, nhưng lập tức anh ta hiểu Đường Tuấn đang nói đến ai, trong lòng không khỏi chế nhạo, anh ta nói thầm: “Tuy rằng tôi gọi Tạ Hoàng Đồng là sư thúc, nhưng anh ấy làm sao có thể xứng làm đối thủ của tôi. Tuy rằng anh ấy được chính Trần Tùng  n truyền dạy đạo thuật, nhưng những gì tôi học được mới là Thiên Sư Đạo chính thống. Tôi tu đạo hơn anh ấy gần hai mươi năm, anh ấy sao có thể là đối thủ của tôi được, anh đánh giá cao anh ấy quá rồi.”  

Trong lòng nghĩ tới đây, Trương Tĩnh Hòa nhìn về phía Tạ Hoàng Đồng, lắc đầu nói: “Tiểu sư thúc. Ha ha.”  

Những lời lẽ đầy sự mỉa mai và khinh bỉ.  

Đối mặt với Trương Tĩnh Hòa, Tạ Hoàng Đồng thậm chí còn không nghĩ đến điều đó, anh ấy ngẩng đầu lên là một đạo thuật pháp ập đến.  

“Anh ấy còn dám ra tay với tôi!” Trương Tĩnh Hòa nghiêm nghị nói, giọng điệu đầy sự tức giận.  

Tạ Hoàng Đồng im lặng không nói gì, nhưng đạo pháp mà anh ấy đang thi triển thì càng ngày càng mạnh.  

Đường Tuấn bước lên không trung, dường như ngay lập tức đã đến trước mặt Trương Tín Triết và Vương Khải. Mặc dù Trương Tĩnh Hòa hơn Tạ Hoàng Đồng một cảnh giới, nhưng đạo tâm của người sau thuần khiết hơn và không có toan tính thắng thua. Hơn nữa, Tạ Hoàng Đồng đã phải chịu đựng lâu như vậy, anh ấy cũng cần có nơi để trút bỏ.  

“Đường Tuấn, chuyện này là chuyện của núi Yên Tử, anh đừng xen vào!” Trương Tín Triết nhìn Đường Tuấn đang đến gần, lập tức nghiêm giọng ra lệnh.  

Tuy nhiên khi ông ta vừa dứt lời, Đường Tuấn đã dứt khoát nói ngay: “Cút đi!”  

Giọng nói như có tác động vô hình tấn công vào cơ thể của Trương Tín Triết khiến cho ông ta phải lùi lại vài bước.  

Trương Tín Triết xấu hổ và muốn phản kháng, nhưng có một uy lực mạnh mẽ đang tác động lên người ông ta, khiến ông ta lại rơi xuống, cuối cùng ông ta đành phải đáp xuống núi Yên Tử.  

Đường Tuấn liếc mắt nhìn Trần Tùng Ân, lúc này Trần Tùng Ân đang trong trạng thái ngộ đạo, không hề để ý một chút nào đến thế giới bên ngoài. Lôi vân trên bầu trời đã đến giai đoạn cuối cùng và có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Ông ta và Vương Khải càng đến gần, lôi vân sẽ càng lớn hơn gấp nhiều lần.  

Bình Luận (0)
Comment