Chiến Thần Thánh Y

Chương 1341

Nhan Thạch tiến lên một bước, râu tóc của ông ta hất lên như một tiên nhân độc nhất vô nhị đầy lẫm liệt và hào hùng.  

“Truy Tinh!” Nhan Thạch nhỏ giọng kêu lên.   

Advertisement

Vô số viên đá trên núi ở bên ngoài phòng họp bị một sức mạnh vô hình cuốn lại tạo thành một khối cầu cao hàng chục mét trên không trung. Quả cầu có kích thước bằng một nửa sân đá banh và tạo thành một cái bóng rất lớn, che lấp cả bầu trời.  

Advertisement

“Thuật đạo dời núi của ông Nhan đã tiến bộ rất nhiều!”   

“Nghe nói khi tu luyện thuật đạo dời núi đến trình độ cực cao có thể dời núi lấp biển, có được sức mạnh của Thần Tiên thời thượng cổ!”   

“Đòn Truy Tinh này là kỹ năng xuất chúng của ông Nhan. Nó cao hàng chục mét, uy lực của nó còn khủng khiếp hơn cả một tên lửa đạn đạo loại nhỏ! Thằng nhóc này tiêu đời rồi!”   

Nhan Thạch cũng rất đắc ý, chính chiêu “Truy Tinh” này đã giúp ông ta đứng vững tại vị trí một trong ba người mạnh nhất của giới thuật pháp ở đảo Phú Quốc này, nếu ông ta dùng toàn lực, thì ngay cả các cao thủ đã lĩnh hội những kiến thức huyền bí của đất trời cũng sẽ gặp bất trắc.    

“Thằng quỷ nhỏ kia, anh tự tin quá rồi đấy, anh không nên để tôi hoàn thành pháp thuật này, giờ anh có quỳ xuống xin tôi tha thứ cũng vô dụng thôi. Rơi xuống!” Nhan Thạch chế nhạo anh.   

“Ầm ầm!” Trời đất như đang sụp đổ. Quả cầu đá có kích thước bằng nửa sân bóng rơi về phía Đường Tuấn trông giống như một ngôi sao rơi, quả thực y hệt với cái tên “Truy Tinh” của nó.   

“Chuyện vặt vãnh!” Đường Tuấn cười khẩy. Không ai thấy rõ anh đã sử dụng phương pháp gì, chỉ thấy một cơn lốc xoáy đang nằm gọn trong tay anh. Vòi rồng này không lớn, chỉ to hơn cái tát một chút và không thể nào so sánh với một quả cầu đá có kích thước bằng nửa sân bóng đá kia. Anh vừa vẫy tay, cơn lốc xoáy bay vọt lên trời cao.   

“Anh ta định dùng cách này để chặn đòn Truy Tinh sao?”   

“Thằng nhãi này hoảng loạn rồi. Đến cả các đồ đệ của tôi cũng biết loại thuật pháp tụ gió này, vậy mà anh ta dám dùng nó để chống lại đòn Truy Tinh của ông Nhan!”  

“Tôi còn nghĩ anh ta sẽ có chiêu gì bất ngờ, nhưng thực tế chẳng có cái quái gì. Quả nhiên, anh ta chỉ là một tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch và chỉ biết luyện võ thuật!”   

Thấy Đường Tuấn làm thế, một nhóm đại sư thuật pháp không khỏi cảm thấy buồn cười, những câu họ vừa thốt lên tràn ngập sự giễu cợt và khinh thường. Lã Kiến Trung nhíu mày, không biết ông ta đang nghĩ gì. Tô Phi Hùng cũng ngồi xuống, nếu thực lực của Đường Tuấn chỉ đến đây thì không đủ tư cách để anh ta ra tay.  

Trong tích tắc, quả cầu đá và vòi rồng va vào nhau. Chúng giằng co trong giây lát rồi quả cầu đá rơi xuống và vỡ ra từng chút một. Vô số mảnh đá vụn rớt từ trên trời xuống như những mảnh thiên thạch rơi xuống mọi nơi trong núi Thị Vải. May mắn thay, lúc này không có nhiều người trên núi Thị Vải nên không có thương vong. Không khí trong phòng họp vắng lặng như tờ.

Mọi người rơi vào trạng thái chấn động tinh thần.   

Đường Tuấn thi triển thuật pháp trong lúc mọi người không chú ý tới, đám đệ tử vừa chạm tới cánh cửa thuật pháp đều có thể dễ dàng triển khai được thuật Tụ Phong.   

Mà Truy Tinh chính là sát chiêu mạnh nhất của Nhan Kha, thậm chí Nhan Kha còn có thể dựa vào chiêu này để tỷ thí với đại chân nhân có cảnh giới Thần Hải.  

Nhưng hiện tại cảnh tượng Đường Tuấn bị nghiền ép trong suy nghĩ của bọn họ không hề xuất hiện, ngược lại là chiêu Truy Tinh của Nhan Kha dễ dàng bị đánh tan, hơn nữa còn chịu không nổi một đòn.  

Phốc.  
Bình Luận (0)
Comment