Chiến Thần Thánh Y

Chương 1794

"Cổ Vân Minh." Đám người Từ Nhẫn nhìn thấy người kia thì sắc mặt khẽ biến.  

"Là tiểu công chúa của nhà họ Cổ." Phía dưới Thành Long An có vô số ánh mắt nhìn vào Cổ Vân Minh, trong mắt bọn họ có sợ hãi và sùng bái.   

Cổ Vân Minh ngẩng cái đầu nhỏ lên, cực kỳ  hưởng thụ loại cảm giác này.  

Advertisement

Thiên tài, hẳn là được người ta ngưỡng mộ.  

Oanh oanh oanh.  

Advertisement

Nhưng mà, âm thanh nắm đấm đánh vào da thịt trong trời đất vẫn không ngừng lại.   

Cổ Vân Minh nhíu mày, lại quát: "Đủ rồi. Tôi sẽ khiến anh phải dừng lại. ”  

Âm thanh dừng lại.  

Khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Vân Minh lộ ra nụ cười đắc ý, không có ai dám không để ý lời của cô ta. Nhưng mà khi cô ta nhìn thấy cảnh tượng khi khói bụi tản đi thì nụ cười nhất thời cứng đờ.   

Đường Tuấn một tay nắm lấy Phục Lạc Dương, chân đạp hư không bước đến trước mặt Cổ Vân Minh:" Cô vừa nói chuyện với tôi sao?"   

Phục Lạc Dương trong tay anh mặt mũi bầm dập, trên mặt đều là máu tươi và khói bụi lẫn lộn, quần áo trên người rách vài chỗ, ảnh xuân mơ hồ lộ ra. Nguyên Anh trong Tử Phủ co rúm lại, quay vài vòng, cứ như là bị đánh sợ.  

"Anh... Anh..." Cổ Vân Mộng chỉ vào Đường Tuấn, nói không nên lời.  

Lúc trước cô ta thấy thực lực của Đường Tuấn cũng không tệ, còn muốn Phục Lạc Dương bắt anh lại làm nô lệ thuốc cho thí nghiệm của mình. Nhưng bây giờ Phục Lạc Dương ngược lại bị đánh thành bộ dáng nửa sống nửa chết này.  

"Thật đáng ghét! Tên phế vật Phục Lạc Dương này, nô lệ thuốc của tôi. "Cổ Vân Minh gào thét trong lòng.  

Thực lực của đường Tuấn mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ là một nô lệ thuốc tuyệt hảo. Nói không chừng sẽ giúp cô ta chứng minh được suy đoán của mình. Nhưng bây giờ ý nghĩ này chỉ có thể kiềm chế lại trong đầu, dù sao ngay cả Phục Lạc Dương cũng không có khả năng là đối thủ, vậy thì cô ta lại càng không thể. Là một thiên tài, cô ta đương nhiên không ngu ngốc tự khiến bản thân mất mặt.   

"Tôi là Cổ Vân Minh, còn không mau thả Phục Lạc Dương ra." Cổ Vân Minh trầm giọng nói.  

Sau khi cô ta trở lại nhà họ Cổ,thì sẽ để trưởng lão trong tộc bắt Đường Tuấn về.  

Đột nhiên Đường Tuấn nhướng mày nhìn Cổ Vân Minh, khẽ cất giọng.  

"Anh muốn làm gì?" Bị Đường Tuấn nhìn chăm chú như vậy, trong lòng Cổ Vân Minh nhảy dựng lên, lạnh lùng nói: "Tôi là người của nhà họ Cổ, chẳng lẽ anh còn muốn ra tay với tôi."   

Từ Nhẫn lúc này cũng đứng lên, nói: " Nhà họ Cổ là thế lực cấp một thật sự, Đường tiên sinh suy nghĩ kỹ càng. ”  

Vẻ mặt của Cổ Vân Minh kiêu ngạo, giống như là đang nói:" Nghe thấy chưa."  

Nhưng mà Đường Tuấn cứ như là không nghe thấy, một bàn tay trống không khác vươn về phía Cổ Vân Minh.   

"Anh muốn làm gì!" Cổ Vân Minh quát thêm lần nữa. Thân thể lùi về phía sau, trong lòng đã nghĩ đến một ngàn phương pháp tra tấn Đường Tuấn sau khi bắt được anh.   

Nhưng Mà Cổ Vân Minh chỉ có Tám Văn Nguyên Đan, cho dù có dùng hết sức mạnh thì đối với Đường Tuấn mà nói vẫn quá yếu. Bàn tay của Đường Tuấn nhìn thì rất chậm nhưng thật ra lại nhanh vô cùng. Cổ Vân Minh vừa mới động Đường Tuấn đã bắt lấy vai cô ta, nháy mắt đã trấn áp Nguyên Đan đang muốn bộc phát của cô ta. 
Bình Luận (0)
Comment