Chiến Thần Thánh Y

Chương 236

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chưởng tiếp theo là chưởng do tôi hiểu ra trong lúc thăng cấp, đây là võ đạo chỉ thuộc về một mình tôi!" Đinh Mạnh Phúc chậm rãi nói, trong lời nói lộ ra vẻ tự tin và kiêu ngạo về thực lực của mình.  

Cao thủ tông sư ở thời xưa đã có tư cách để khai tông lập phái, Đinh Mạnh Phúc có thiên phú hơn người bình thường, ở cảnh giới tông sư có thể lĩnh hội được võ đạo thuộc về chính mình! Loại võ đạo do chính bản thân mình tìm hiểu ra mới là thứ thích hợp với bản thân mình nhất! Quả thật là có bản lĩnh để kiêu ngạo. Từ đó có thể suy ra, chiêu tiếp theo của Đinh Mạnh Phúc sẽ là một chiêu mạnh nhất của ông!  

Đường Tuấn vẫn là dáng vẻ nhàn nhã đơn giản như lúc ban đầu nhưng mà tinh thần anh đang rất tập trung, các loại võ học đang hiện ra trong đầu anh, anh nghiêm túc suy xét từng cái một. Đây chính là nguyên nhân tại sao anh càng đánh càng mạnh, ngay cả anh cũng không biết lí do tại sao những ý nghĩ đó lại xuất hiện trong đầu của mình.  

Advertisement

"A!" Đinh Mạnh Phúc gầm nhẹ một tiếng, chân bước theo đồ án hình Bát Quái, nâng tay ra chiêu, động tác lưu loát liền mạch!  

Đôi mặt với chưởng đánh này của Đinh Mạnh Phúc, Đường Tuấn không lùi mà còn tiến tới! Thẳng tay cho ra một quyền!  

Rầm!  

Ngay sau đó, trong khe núi vang lên một tiếng sấm rền, trong ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, cả người Đinh Mạnh Phúc bay ngược về sau, té ngã ra khỏi võ đài, cả cơ thể bị lê dài trên mặt đất đến bảy tám mét, đến khi đụng phải một tảng đá cao hơn nửa người chắn lại thì mới không bị kéo lê đi nữa.  

Cạch cạch!  

Tảng đá vỡ ra từng khe nứt như mạng nhện.  

Ộc!  

Đinh Mạnh Phúc phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả bộ áo dài! Mà điều khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi hơn chính là ngụm máu tươi bị phun ra trên mặt đất, trong chớp mắt đã kết thành một miếng băng đỏ như máu!  

Đinh Mạnh Phúc không những không có sa sút tinh thần mà còn ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang đứng trên võ đài, nói: "Tôi thua."  

Trên võ đài, Đường Tuấn thả lỏng hai tay xuống, sắc mặt cũng tái đi rất nhiều. Nếu lúc nãy anh không nhờ vào lực lượng Huyền Hàn chất chứa trong đan điền thì bây giờ ai thua ai thắng còn chưa biết rõ. Anh nhìn thoáng qua Thẩm Ngọc Nhu đang đứng phía dưới võ đài, chỉ có một tia hàn khí thôi mà đã có thể đả thương được cao thủ cảnh giới Chân Khí, như vậy thôi là đã biết hàn khí trong cơ thể của cô khủng khiếp cỡ nào!  

"Thua! Sao sư phụ có thể thua chứ." Sắc mặt Phạm Tĩnh tái nhợt, cảm giác cả người đã bị rút hết đi toàn bộ sức lực.  

"Sao cậu ta có thể thắng chứ? Sao có thể thắng được chứ?" Tần Nhu gào thét giận dữ trong lòng.  

Đôi mắt xinh đẹp của Âu Dương Hồng Phượng chớp nháy liên tục như là đang nghĩ đến điều gì đó.  

Đám người Hoàng Trung Sơn, Diệp Thiên Vũ theo bản năng mà lui về sau mấy bước.  

Đường Tuấn nhìn rõ hết tất cả biểu cảm của mọi người, nói:"Còn ai không?"  

Không ai dám trả lời!  

Ngay cả tông sư Đinh Mạnh Phúc mà còn không phải là đối thủ của Đường Tuấn thì bọn họ đi lên làm cái gì? Có khác gì đi chịu chết đâu chứ.  

Bá đạo!  

Đây mới thật sự là một võ giả!  

Thân thể Trần Bá Phước rung lên vì xúc động. Chỉ một người, một câu thôi đã có thể ép nhiều ông lớn cúi đầu như vậy, không ai dám nói thêm một câu nào nữa, đây mới đúng là đàn ông!  

Bình Luận (0)
Comment