Chiến Thần Thánh Y

Chương 3208

Âm thanh lớn dần rơi xuống, Đường Tuấn đã cảm giác không gian xung quanh bị bóp méo một trận, cả người bị một luồng sức mạnh khổng lồ nắm chặt lấy.  

Sau khi luồng sức mạnh kia biến mất thì Đường Tuấn đã đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ, trước mặt không còn là một mảnh trắng xoá, nhưng cảnh tượng nhìn thấy khiến anh phải kinh hãi và khiếp sợ.  

Đường Tuấn rất lâu không nói gì, khẽ nhếch miệng lên, khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.  

Một con Tử Kim Thần Long dài đến hàng nghìn kilomet nằm ngang trên mặt đất như một ngọn núi nhỏ, long uy cuồn cuộn toả ra từ trên người rồng.  

Thần Long thở ra hít vào, từ trong miệng mũi phun ra một làn sương trắng nhàn nhạt, đây cũng là nơi phát ra sương trắng của vùng đất hoá rồng.  

Đường Tuấn từ từ hiểu ra tất cả, nhưng trong lòng đã chấn động không nói nên câu.  

Khí tức của con Thần Long này quá mạnh mẽ, ở trước mặt Thần Long anh cảm giác như mình còn không bằng một con kiến hôi, đối phương tiện tay là đã có thể giế t chết anh.  

Trong nháy mắt, long uy và sinh mệnh chi năng di tản trong khắp hư không đã mạnh hơn gấp mấy trăm lần, gần như là điên cuồng vọt vào trong khiếu huyệt và tiểu thế giới của Đường Tuấn.   

Cho dù thể phách của Đường Tuấn có mạnh mẽ đến thế nào thì cũng cảm thấy có chút khó chịu, rồi đột nhiên phục hồi tinh thần lại, bắt đầu chủ động vận chuyển Thần Tàng quyết, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.  

"Ra mắt tiền bối."  

Đường Tuấn cung kính hành lễ với Thần Long một cái.  

Râu rồng của Thần Long dao động, mắt rồng to lớn nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, tán thưởng nói: "Không tệ không tệ. Tôi quả nhiên là không nhìn nhầm. Cậu mới chỉ là Động Hư Cảnh Đỉnh Phong vậy mà có thể chống đỡ được long uy và sinh mệnh chi năng của nơi này, mạnh hơn đám hậu bối Long tộc đi tới tầng thứ nhất không lâu trước kia nhiều. Cậu ta mới đi đến tầng thứ nhất đã hộc máu không ngừng rồi."  

Đường Tuấn hỏi: "Tiền bối, nơi này là?"  

Thần Long cười nói: "Ở đây, nếu quả thật nói theo sự phân chia thì, nơi này là tầng số không."  

Đường Tuần tuy rằng đã có suy đoán riêng, nhưng lúc này nghe nói như thế thì vẫn là không cách nào hình dung ra được sự khiếp sợ trong lòng.  

"Tiểu bối đến từ Trái Đất, đã có duyên thì cậu đột phá ở nơi này đi. Không cần cẩn thận từng li từng tí như trước, cứ việc thu nạp đi, tôi sẽ không cản cậu rời khỏi đây. Nơi này là tiểu thế giới của tôi. Những người bên ngoài đó sẽ không thể cảm ứng được sức mạnh chấn động trong nơi này."  

Thần Long cũng không có ác ý gì với Đường Tuấn, sau khi nói xong thì tiếp tục nằm sấp xuống mặt đất, dùng móng vuốt đùa bỡn râu rồng, thoạt nhìn qua trông rất buồn chán.  

Đường Tuấn thở dài một hơi trong lòng, lúc này mới hơi dời tầm mắt quan sát toàn bộ bốn phía xung quanh.
Bình Luận (0)
Comment