Chiến Thần Thánh Y

Chương 45

Vẻ mặt của Hứa đại sư vẫn bình tĩnh, mây bay gió thoảng, tựa như không động lòng trước những lời nói của Đường Tuấn. Ông ấy xua tay, liếc nhìn thoáng qua Đường Tuấn, cười nói: “Đứa nhỏ này không biết trời cao đất rộng, tôi làm sao cơ thể trách nó được, nếu trách chỉ có thể trách nó thiển cận.”  

Những lời vừa nói ra, càng thể hiện đầy  đủ phong thái của Hứa đại sư. Nhiều giáo sư và học viên trong phòng đều lần lượt khen ngợi Hứa đại sư.  

Advertisement

“Hứa đại sư thật đáng mặt anh hùng, không thèm để ý đến loại người này. Nếu là tôi, bắt anh ta quỳ xuống nhận tội cũng không hết.”  

“Chậc chậc, đứa trẻ này coi như tốt số, nếu đổi lại là người khác, sẽ không tránh khỏi bị đòn, chỉ có người như Hứa đại sư mới chịu buông tha cho nó.”  

“Hứa đại sư thanh cao lịch lãm, thật khiến tôi kính nể.”  

“Tiểu tử thối, còn không mau cút ra ngoài, đừng ở đây chướng mắt, nếu không đừng trách nắm đấm của ta không nói đạo lí.” Một học viên cường tráng cười nhạt chế nhạo Đường Tuấn.  

“Ha ha ha.” Những người kia nghe xong lập tức bật cười, thậm chí còn mong chờ cái cảnh thân thể nhỏ nhắn của Đường Tuấn bị ném ra ngoài, chắc chắn rất là đẹp mắt.  

“Ông Thẩm à, tôi nói ông sao mà càng sống càng thụt lùi vậy, vậy mà quen biết loại người như này. Thật may, Hứa đại sư là người đại lượng, không trách cứ thêm. Nếu không lần này ông xui xẻo rồi.” Một ông già cũng là giáo sư già trong học viện lên tiếng. Ông ta thường ngày có chút bất hoà với Thẩm Dũng, cho nên lần này muốn dùng chuyện này để giảng đạo.  

Quả nhiên những lời này với nói xong, khuôn mặt của vị chủ nhiệm khoa y ngồi bên cạnh Hứa đại sư trở nên rất khó coi, nhìn chằm chằm Đường Tuấn bằng ánh mắt không thiện cảm.  

“Cái này, cái này.” Thẩm Dũng nghe vậy lo lắng đến mực trên trán đã xuất hiện mấy giọt mồ hôi  

Nghe mọi người trong phòng trách cứ mình với Thẩm Dũng, Đường Tuấn không khỏi cười lạnh nhếch mép. Uống phí, nhóm người này tự cho mình là trí thức cao cấp. Bị một kẻ dối trá đùa giỡn còn vỗ tay tán thưởng, thật sự quá nực cười.  

“Đi ra ngoài, đây không phải là nơi anh nên ở, kẻ hay lấy lòng mọi người, lòe thiên hạ như anh, trong đời tôi đã gặp qua nhiều rồi.” Hứa đại sư lại nói, ánh mắt nhìn Đường Tuấn đầy giễu cợt, giống như chỉ nhìn một con sâu cái kiến không biết tự lượng sức mình.  

Thân thể của Đường Tuấn kiên cường, hiên ngang kiêu ngạo, ánh mắt quét qua đám người. Một giọng nói bình tĩnh và mạnh mẽ thốt ra từ miệng của anh: “Ông mới là người lấy lòng mọi người lòe thiên hạ, có một chút thủ đoạn nhỏ mà dám trước mặt mọi người lừa gạt.”  

Khóe miệng của những người khác nhìn thấy Đường Tuấn vẫn còn cứng đờ, trên khuôn mặt đột nhiên lộ ra vẻ chế giễu. Có người thậm chí còn xắn tay áo xông tới, túm lấy Đường Tuấn.  

“Dừng tay.” Lúc này, Hứa đại sư đưa tay ra ngăn cản đám người kia, nhìn vào Đường Tuấn, giễu cợt nói: “Cậu có biết tôi là ai không?”   

Không đợi Đường Tuấn trả lời, Hứa đại sư đột ngột đứng dậy, áo choàng hất bay trong gió, nói: “Tôi - Hứa Tường Anh 7 tuổi đã theo thầy học khí công, bắt đầu đi vòng quanh thế giới từ năm 17 tuổi. Trong thế giới này không biết bao nhiêu người đã nhận được ân huệ của tôi, chính ông cụ nhà họ Đường nhìn thấy tôi cũng phải tôn kính ba phần, gọi tôi một tiếng anh cả, một đứa miệng còn hôi sữa như cậu mà bảo ta lừa gạt mọi người à.” 
Bình Luận (0)
Comment