Chiến Thần Thánh Y

Chương 637

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khuôn mặt Huyền Long Tử khẽ biến sắc, nhưng không có dự định ra tay.  

<

Chuyện này, vị trí của Đường Tuấn đặc thù nhất, anh cùng con gái của dân tộc Mèo có quan hệ thân thiết, nếu không thể dùng thực lực nói chuyện, để cho bọn họ kiêng dè, thế lực sẽ bị tập thể bọn họ nhìn với con mắt căm thù. Đến lúc đó, dù rằng Huyền Long Tử có lòng muốn bảo vệ Đường Tuấn cũng không làm được.  

Advertisement

Những người khác cũng có suy nghĩ như vậy, muốn xem thử xem thực lực của Đường Tuấn thế nào. Nếu như không ăn thua gì, thì cô gái của nhà họ Hoa sẽ bị giam lỏng lại, đến dân tộc Mèo cũng trở thành con tin. Lúc này cho dù Hư Cửu Huyền không ra tay, về sau bọn họ cũng tìm cơ hội để ra tay, thế nên không một ai ra ngăn cản.  

"Long Hổ quyền của Hư Cửu Huyền càng tinh xảo hơn rồi, cảnh giới Ly Long Hổ Hợp e rằng cũng không còn xa." Cao thủ Hình Ý Môn - Cổ Bách Đường vuốt râu bình phẩm.  

Những người khác đều khẽ gật đầu, tên tuổi Long Hổ quyền của nhà họ Hư trong Võ Đạo giới phái rất có tiếng vang. Nếu Hư Cửu Huyền thật sự có thể làm cho long hổ hợp nhất, vậy thì ông ta đã từng là cao thủ của cảnh giới Thần Hải. Đáng tiếc là đến anh của ông ta, người chưởng quản gia tộc nhà họ Hư hiện tại cũng không thể làm được.  

Đối mặt với quyền thuật tựa như long hổ này, Đường Tuấn hoàn toàn không có dự định trốn tránh.  

"Trả lại ông một quyền!" Đường Tuấn khẽ quát lên, nắm tay siết chặt, ở giữa đại sảnh khách sạn lập tức vang lên một trận âm thanh lôi đình, tựa như lôi thần giáng xuống!  

Quản lý và những phục vụ trong đại sảnh khách sạn nhìn thấy mà như chết trân tại chỗ, hai chân như nhũn ra, có người nhát gan còn không khống chế được mà đái dầm. Loại uy lực này, trong mắt bọn họ cứ như là siêu nhân trong phim ảnh vậy, sao có thể làm bọn họ không sợ được.  

Bùm!  

Nấm đấm của hai người va chạm nhau trong nháy mắt, lực tác động quá mạnh khiến cho hai người lùi về phía sau.  

Hư Cửu Huyền lùi năm bước, Đường Tuấn lùi hai bước.  

Chênh nhau ba bước!  

Sắc mặt Hư Cửu Huyền lúc xanh lúc trắng, chân khí lúc hai người va chạm đã tác động đến bên trong cơ thể ông ta, làm ông ta khó chịu đến nỗi muốn hộc máu. Nếu hộc máu ra ngược lại vẫn tốt hơn, nhưng ông ta kiên quyết giữ thể diện, kiên cường chịu đựng. Ông ta ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn Đường Tuấn, lại phát hiện hiện sắc mặt Đường Tuấn bình tĩnh, một dáng dấp điềm đạm, thoải mái.  

"Sao có thể? Vừa nãy cơn chấn động đó tác động lên người cả hai cơ mà, cậu ta sao có thể như chẳng hề xảy ra chuyện gì." Trong lòng Hư Cửu Huyền khiếp sợ không thôi.  

Ông ta hiển nhiên không biết khí lực hiện tại của Đường Tuấn đã sớm có thể so với cao thủ của cảnh giới Thần Hải, nếu không phải vừa rồi Đường Tuấn nương tay, bây giờ chắc có lẽ đã thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ sử dụng năm phần lực, Hư Cửu Huyền và người học trò Vương Khải Niên của ông ta đều có kết cục như vậy.  

"Khí lực thật mạnh mẽ!" Trần Thiên Dương nhìn thấy Đường Tuấn bình thường như vực thẳm yên tĩnh, như ngọn núi cao chót vót, sừng sững không nhúc nhích, dễ dàng biết được mười phần khí lực của anh mạnh đến mức nào, ít nhất anh ta tự nhận không thể làm được.   

Những người khác không kềm được nhìn Đường Tuấn vài lần, trong con ngươi bộc lộ sự kiêng dè.  

Bình Luận (0)
Comment