Chiến Thần Thánh Y

Chương 896

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cùng đám người Thanh Minh, chỉ cần không có phát sinh chuyện võ giả Thần Hải Cảnh động thủ, đại hội võ đạo sẽ không ảnh hưởng đến Hà Nam." Tần Du không muốn nói đến chủ đề này, thản nhiên nói.  

Advertisement

Khuông Ý Hành thâm chấp nhận, nói: " Võ giả Thần Hải Cảnh như bầu trời thần long, thấy đầu không thấy đuôi, ở đâu muốn gặp có thể gặp. Theo con thì nói, chỉ là một đại hội võ đạo mà thôi, căn bản không cần Thanh Minh bọn họ ra mặt. Có sư phụ và con ra mặt là được, chẳng lẽ bọn họ dám động thủ đối với người Nghịch Lân ta sao?"  

Tần Du khẽ thở dài. Rốt cuộc, đệ tử của ông cũng không biết thực lực võ đạo chân chính đáng sợ đến mức nào. Nói trắng ra, Nghịch Lân cũng chỉ là một môn phái tổ chức, nhưng lại có bối cảnh mạnh nhất cả nước. Nếu thật sự khơi dậy sự tức giận của giới võ đạo, Nghịch Lân chỉ có thể bị ảm đạm giải tán.  

Advertisement

Đường Tuấn nhìn thầy trò Tần Du và Khuông Ý Hành rời đi, chuẩn bị bắt taxi một lần nữa để đến biệt viện nơi chiêu đãi các võ giả của nhà họ Từ. Lúc này, một giọng nói kinh ngạc và không xác định vang lên từ con hẻm bên cạnh: "Đường Tuấn?"

Đường Tuấn quay đầu nhìn về phía con hẻm nhỏ, chỉ thấy một thanh niên đang kinh ngạc nhìn mình.  

Đường Tuấn nhìn gương mặt quen thuộc này, không khỏi nở nụ cười.   

Chàng trai trẻ đó là Ngô Hoàng Phi, người bạn đồng hành mà anh đã gặp khi cùng đoàn đến thung lũng đầm lầy trước đây. Ngô Hoàng Phi khác với Trần Lệ Lệ, anh chàng này tuy nói nhiều nhưng rất chính trực.  

"Đường, Đường Tuấn, thật sự là anh!" Vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Hoàng Phi ngày càng đậm, bước nhanh đến bên cạnh Đường Tuấn.  

Đường Tuấn nhíu mày. Bởi vì trạng thái lúc này của Ngô Hoàng Phi không tốt lắm. Khuôn mặt góc cạnh có chi chít vết thương xanh tím, khoé miệng còn có vết máu, trên người trên quần áo còn có dấu chân. Nhìn sơ qua là biết vừa bị người đánh.  

"Cậu không sao chứ?" Đường Tuấn hỏi.  

Ngô Hoàng Phi sững người một lúc, sau đó lấy mu bàn tay lau vết máu trên khoé miệng, vỗ vỗ dấu chân trên quần áo, thẳng thắn cười nói:   

"Không có sao." Thật sự là anh ta có gặp chút phiền toái. Nhưng sau khi nhìn thấy võ lực của Đường Tuấn gần như bất khả chiến bại ở đầm lầy cốc, anh ta không dám tùy ý nói chuyện như lần đầu gặp mặt.  

Mặc dù vậy, Đường Tuấn vẫn cảm thấy trong mắt Ngô Hoàng Phi loé lên tia buồn bực cùng tức giận. Đường Tuấn hiết tính cách Ngô Hoàng Phi, cũng không hề hỏi nhiều. Hai người trò chuyện vài câu, sau đó Đường Tuấn mới biết nhà Ngô Hoàng Phi ở gần đây.  

"Đường Tuấn, lần này anh đến Hà Nam làm gì vậy? Chẳng lẽ lại có dược liệu quý giá sinh ra sao?" Ngô Hoàng Phi hỏi. Ở đầm lầy cốc, anh ta vẫn nhớ nhiều thế lực đã chiến đấu vì một gốc cây dược liệu, ký ức anh ta vẫn còn mới mẻ.  

Đường Tuấn không nhịn được cười: "Thiên tài và bảo bối sao có thể dễ dàng xuất hiện như vậy. Tôi đến Hà Nam lần này là để tham gia tụ hội."  

"Tụ hội? Chẳng lẽ là cuộc tụ hội bí ẩn trong đại viên nhà họ Từ mười ngày sau?" Vẻ mặt của Ngô Hoàng Phi hơi thay đổi.  

"Đúng vậy."  

Đường Tuấn không khỏi liếc nhìn Ngô Hoàng Phi, không ngờ tên này lại biết chuyện đại hội võ đạo.  

Bình Luận (0)
Comment