Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1210


Ông Vân cũng hít một hơi thật sâu nói: “Chắc chắn là đã có người nào đó ra tay! Nếu không thì không có chuyện hơn năm trăm cao thủ bỗng nhiên lại biến mất, điều này không có cách nào có thể giải thích được cả! Giống như đi đánh ma quỷ vậy! Chắc chắn không có khả năng!”
Mọi người cũng nghỉ ngò nói: “Thế nhưng là ai mà có bản lĩnh có thể khiến cho hơn năm trăm cao thủ đều biến mất trong nháy mắt như vậy, mà ở hiện trường lại không lưu lại bất kỳ dấu vết gì?
Điều này rõ ràng là không thể nào xảy ra mài!”
“Đúng vậy, cao thủ như vậy tôi không thể nghĩ ra là ai được! Diệp Quân Lâm lại càng không có loại bản lĩnh như vậy!”
Điều đầu tiên mà mọi người loại trừ ra chính là bản thân Diệp Quân Lâm.

Ông Vân đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được hỏi: “Nơi này gần đây có nhân vật lớn nào đến đây không? Không lâu, gân đây mới đến đây thôi?”
“Nếu như là nhân vật lớn mà ông Vân nhắc đến, vậy thì đúng là có một người! Chiếc thần Côn Luân của Việt Nam chúng ta đang ở ngay chỗ đói Nghe nói ngài ấy đã xử lý không ít nhân vật lớn nhỏ đâu”
Diệp Hiệu nói.

“Có khả năng lón là người của Chiến thân Côn Luân đã phát hiện ra những cao thủ này, lấy năng lực của chiến thân Côn Luân mà nói, tuyệt đối có khả năng làm cho hơn năm trăm người đó biến mất ngay trong nháy mắt!”
Ông Vân lên tiếng nói.


“Nói như vậy, thì là do Diệp Quân Lâm này có vận may đến như vậy sao? Là Chiến thần Côn Luân đã cứu anh ta một mạng?”
Diệp Hiệu bất đắc dĩ nói.

Ông Vân lại là đột nhiên nhớ tới Diệp Trung Lâm.

Diệp Trung Lâm đã sớm khuyên ông ta đừng có ra tay làm gì cả, “Tôi đã nói rồi, đường đường là nhà họ Diệp ở Hà Nội còn giết không được một cái con hoang này? Làm sao có thể như vậy cơ chứ! Hoá ra mấy người Diệp Trung Lâm này cũng gặp phải Chiến thần Côn Luân này!”
Rất nhanh ông Vân đã nghĩ rõ ràng tất cả mọi chuyện.

“Đúng vậy, rất có khả năng là như vậy, tôi có nghe nói Diệp Trung Lâm đã từng được thiếu tướng Nam Phương, cấp dưới của Chiến thần Côn Luân cứu mạng.

Cho nên về tình về lý, ông ta cũng không dám ra tay ở ngay trước mặt bọn họ!”
Diệp Hiệu càng thêm khẳng định chắc chản phỏng đoán của ông Vân.


“Bốp!”
Ông Vân hung hăng vỗ xuống bàn.

“Nói cách khác, chỉ cần ở nơi này, thì chúng ta cũng không thể giết chết Diệp Quân Lâm sao?”
Ông Vân tức giận nói.

“Bây giờ xem ra thì quả thực là như vậy!
Chúng ta chỉ cần ra tay, thì chắc chắn là sẽ ra tay ở dưới mắt của Chiến thần Côn Luân! Có trốn cũng không thoát được!”
Những người khác cũng nói.

Ông Vân giận dữ nói: “Tại sao vận may của thằng con hoang đó lại tốt như vậy cơ chứ!”
Diệp Thần cũng đã thông báo, nếu như thăng con hoang đó không chết, thì bọn họ sẽ phải chết.

“Phải nghĩ biện pháp dẫn thằng chết tiệt Diệp Quân Lâm đó ra khỏi chỗ này, không thể để anh ta ở dưới mắt của Chiến thần Côn Luân được!”
Ông Vân nói..

Bình Luận (0)
Comment