Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1538


Phát ra âm thanh chấn động trời đất, nhất là khi bọn họ đang đứng trên một đỉnh núi: Đứng ở nhà họ Diệp để nghe thì không khác gì lôi đình đang phát nổi.

“Bùm!”
Dưới sự tấn công của Diệp Lâm Quân, ông già kia không còn là đối thủ của anh nữa.

Miệng ông già phun ra máu tươi, cả người hứng chịu một sức mạnh kinh khủng và bay ra ngoài.

Rồi tiếp đất cũng rất mạnh.

Ánh mắt ông ta hiện lên vẻ bất ngờ, không thể tin được.

Một quyền trông có vẻ rất bình thường như vậy lại có uy lực lớn như vậy sao?
Lại còn là một người trẻ tuổi như vậy?
Đúng là không thể tin được?
Ông già nhìn Diệp Lâm Quân sợ hãi.

Ông già này cũng là ột nhâh vật có danh tiếng.


Nổi danh là Diệp Trung Thiên, là thần bảo hộ cho gia tộc nhà họ Diệp ở kinh thành.

Là người cao tuổi nhất trong nhà họ Diệp và cũng là người có thực lực thuộc hàng khủng nhất.

Được trên dưới nhà họ Diệp tôn xưng là lão thần tiên.

Vì ông đã tròn 130 tuổi.

Ông trải qua bao nhiêu thăng trầm của mấy đời nhà họ Diệp, có thể coi ông như trời trong gia tộc này.

Thực lực của Diệp Thần cũng là do ông bồi luyện ra.

Thậm chí ba người đầu tiên trong Quân Đao.

Bảng cũng là do ông dạy,dỗ mà ra.

Những người giỏi nhất trong lớp trẻ của nhà họ Diệp đều qua bàn tay dạy dỗ của ông.


Thực lực trong truyền thuyết của Diệp Trung Thiên có thể đạt đến mức độ mà người thường không thể tưởng tượng được.

Vậy mà không ngờ lại bại dưới tay của Diệp Lâm Quân.

“Gậu… cậu là ai?”
Diệp Trung Thiên hỏi.

“Tôi là Diệp Lâm Quân! Hôm nay đến quan sát tình hình của nhà họ Diệp một chút, ngày mai sẽ chính thức bước chân qua cổng lớn của nhà họ Diệp.

Ông ra tay với tôi trước nên tôi cũng không còn có cách nào khác.”
Diệp Lâm Quân cười bất lực.

“Diệp Lâm Quân?”
Diệp Trung Thiên đọc thầm cái tên này.

Đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

“Không ngờ là cậu…”
Diệp Trung Thiên mặc dù luôn ẩn cư trong vùng núi phía sau của nhà.họ Diệp luyện tập võ đạo.

Nhưng ống biết rõ nợi chuyện trøng nhà họ Diệp và thậm chí cả những chuyện ở Lạc Việt.

Đương nhiên ông biết Diệp Lâm Quân là ai..

Bình Luận (0)
Comment