Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 772


“Nhà họ Quách dám đến, tôi dám tiêu điệt họ!” Đôi mắt Diệp Quân Lâm chọt lạnh lùng.

Gia tộc đám tự xưng là vương pháp này đã làm chuyện áp đảo cả chính phủ Việt Nam, sao anh có thể tha cho chúng?
“Cậu đúng là ngông cuồng.

Mong rằng Tân sau nhà họ Quách đến đây, cậu còn dám mạnh miệng như thế.“ Mọi người cười lạnh.

“Trinh Văn Viễn, Võ Tiêu, các cậu bảo vệ Lê Nguyên, tôi đi xử lý nhà họ Quách.“ Diệp Quân Lâm nói.

“Đã..” Trịnh Văn Viễn và Võ Tiêu muốn trả lời theo phản xạ, nhưng thấy ánh mắt quái đị của người chung quanh, hai người lập tức nhịn xuống.

Diệp Quân Lâm rời đi.

Anh rất yên tâm cho sự an nguy của Lý Tử Nhiễm.

Nếu hai người này không được thì vẫn còn có chiến thân Diêm La trong bóng tối.

“Ha ha ha, Diệp Quân Lâm bỏ chạy à?”
Trương Văn Thống bỗng cười lớn.


“Chắc chắn là bỏ chạy, không thì sao không dẫn Lê Nguyên đi cùng?”
Mọi người đều cười khẩy trước hành vi của Diệp Quân Lâm.

Nhưng Lý Tử Nhiễm cho rằng Diệp Quân Lâm đi tìm viện binh, có lẽ là ông chủ của tập đoàn Minh Cường, xem ra lại phải nợ người ta một ân tình.

Nhưng cô càng ngày càng khó hiểu, ông chủ tập đoàn Minh Cường đối xử với mình và Phùng Ngọc Hân tốt quá mức, chẳng những mua tập đoàn Thiên Lạc cho mình mà còn cho mình xử lý nghiệp vụ thị trường điện tử, sau đó liên tục giúp đỡ mình và Diệp Quân Lâm… Anh ấy là ai nhỉ?
Sau khi rời đi, Diệp Quân Lâm đến một đại viện.

Đây là chỗ ở của nhóm Tây Phương.

Đại viện này là đại viện quân khu, nhưng đã bỏ hoang thật lâu.

Sau khi đến đây, nhóm Tây Phương đã ngụ lại ở đây.

Hôm nay đến nơi, Diệp Quân Lâm phát hiện có không ít người đã đến, mấy con quân khuyến được cột ngay trước cửa Thấy Diệp Quân Lâm, người bên trong đều đi ra, khoảng chừng sáu mươi người.

Cảnh tượng này khiến Diệp Quân Lâm giật mình, đông người đến thế cơ à?
“Chào thủ trưởng!“ Hơn sáu mươi người đồng loạt kính chào Diệp Quân Lâm.

“Chào các đồng chí!” Diệp Quân Lâm đáp lễ.


“Tướng quân, để tôi giới thiệu cho anh một chút, họ đều là các chính ủy đoàn trưởng của các quân đoàn nòng cốt của quân khu, chuyên môn đến đây để học tập!”
Tây Phương cười nói.

Kể từ khi họ đến đại viện quân đội, mỗi ngày đều có người đến đây thăm hỏi, đa phần là vì muốn học tập thêm.

Đa số đều mặc áo ba lỗ, người đầy mồ hôi, hiển nhiên là mới luận bàn với nhóm Nam Phương xong.

“Thủ trưởng Quân, vừa rồi có đồng chí còn vọng tưởng luận bàn với thiếu tướng Trung Phương, bây giờ vẫn còn mặt mũi bầm dập!” Có người báo cáo.

Quả nhiên, Diệp Quân Lâm thấy mấy người mặt mũi bầm dập ở đằng sau.

Diệp Quân Lâm bật cười, luận bàn với Trung Phương? Đúng là tìm chết.

Nể tình là đồng chí nên Trung Phương mới ra tay nhẹ hơn một chút.

“Tướng quân, anh có chuyện gì à?” Tây Phương ngửi thấy một tia không tầm thường.

“Chắc sau đó không lâu, sẽ có người tới xử lý tôi” Diệp Quân Lâm cười nói.

Nghe vậy, sáu mươi mấy quân quan ở đây đều không hài lòng.

Nực cười, có kẻ dám xử lý tướng quân Côn Luân ư? Có một trăm cái mạng không mà dám làm thế? Chiến thần Côn Luân chính là quân hồn trong lòng mỗi một người lính Việt Nam, ai dám cả gan có một chút hành vi làm nhục chiến thần Côn Luân thì mọi người đều sẽ không buông tha, mọi người sẽ liều mạng bảo vệ quân hồn.

“Kẻ nào dám xử lý thủ trưởng Quân? Điên rồi à? Phương Chiến tôi không đồng ý đầu tiên!”
“Vương Hổ tôi cũng không đồng ý!”
“Trương Thiên Long tôi không bao giờ đồng ý!”.

Bình Luận (0)
Comment