Chương 1103
Đinh Phong Thành gật đầu: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng toàn lực thực hiện nó.”
Nói xong, anh ta lập tức đứng dậy đi khỏi, trở về chuẩn bị xây dựng kế hoạch đấu thầu.
Nhìn bóng lưng của Đinh Phong Thành, Đinh Thu Huyền nhỏ giọng thì thầm: “Ông xã, anh nói xem anh hai có thể làm được không, từ xưa đến nay anh ấy làm việc không đáng tin cậy, em lo lắng anh ấy sẽ thất bại, có cần tìm người âm thầm trợ giúp anh ấy không?”
Giang Nghĩa lắc đầu.
“Tin tưởng anh ta đi.”
“Muốn ngồi vào vị trí gia chủ thì nhất định phải trải qua sóng to gió lớn, chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không được, vậy thì chúng ta không cần thiết gì phải giúp đỡ anh ta.”
Ngoài ra, còn có một chuyện, Giang Nghĩa nhìn thấy một tia sáng từ trong mắt Đinh Phong Thành.
Đó chính là ánh sáng phấn đấu vì lòng tự tôn của một người đàn ông.
Không hề nói quá, Giang Nghĩa đã từng có ánh sáng này, lúc Giang Nghĩa ngã vào thung lũng cuộc đời, chính là ánh sáng này đã cứu được anh.
Hiện tại, đến lượt Giang Nghĩa cứu vớt Đinh Phong Thành đang ngã xuống đáy cốc.
Giống như người đã từng cứu mình.
Ở một bên khác.
Đinh Phong Thành trở về công ty, lập tức tìm người viết bản kế hoạch đấu thầu.
Mặc dù ý chí tràn đầy, nhưng trong lòng không có lực lượng. Đề nghị mà Giang Nghĩa đưa ra cho anh ta rất lớn gan, người bình thường căn bản không thể làm như thế.
Anh ta không ở phòng làm việc trước kia, mà là lựa chọn đến phòng làm việc trong công ty nhỏ của Đinh Thu Huyền.
Hiện tại, Đinh Phong Thành rất khiêm tốn, anh ta sẽ không phạm vào sai lầm mà mình từng mắc phải.
Từ giờ trở đi, làm bất cứ chuyện gì cũng phải đề phòng bọn người Đinh Hồng Diệu và Đinh Hoàng Liễu.
Lúc Đinh Phong Thành đang cố gắng làm việc, Đinh Trung đi vào phòng làm việc của anh ta, nhìn thấy đứa cháu trai cà lơ phất phơ chỉ biết chơi bời của mình đột nhiên lại cố gắng như thế, như có một dòng nước ấm rót vào lòng Đinh Trung.
Vấp ngã khiến con người tiến bộ.
Chuyện của Đinh Hồng Diệu đã khiến Đinh Trung mất đi rất nhiều, lại có thể đổi về một đứa cháu trai biết phấn đấu. Tái ông mất ngựa, chưa chắc là họa.
Ông ta đứng ở cửa im lặng mà quan sát.
Cảm xúc rất vui vẻ.
Một hồi lâu sau, Đinh Phong Thành giải quyết công việc xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy Đinh Trung ở cửa, giật hết cả mình.
“Ông nội, sao ông lại đứng ở cửa chứ, mau vào đi.”
“Haha, không có chuyện gì đâu, ông đứng đây nhìn cháu làm việc, như thế này rất tốt.”
Đúng vậy, như thế này rất tốt.
Đinh Phong Thành đi qua: “Ông nội, Giang Nghĩa muốn cháu…”
Đinh Trung lập tức đưa tay ra hiệu cho anh ta dừng lại.
“Phong Thành à, sau này cháu muốn làm gia chủ thì cháu nhất định phải giữ bí mật, đừng có chuyện gì cũng nói với ông.”