CHƯƠNG 1168
“Anh nhìn rõ đây, đây là chi phiếu 15 tỷ, cả đời này anh có thể kiếm được 15 tỷ không?”
“Cái mà nhà họ Cao chúng tôi muốn bàn bạc, đó là dự án lớn mấy chục nghìn tỷ, anh lương một tháng được bao nhiêu, có tư cách gì ngồi xuống nói chuyện với tôi?”
Đây là thủ đoạn mà Cao Vũ Tường thích dùng nhất.
Đối phó với kẻ nghèo, anh ta trực tiếp dùng tiền để ‘đập chết’ đối phương.
Đáng tiếc, phản ứng của Giang Nghĩa không phải quá ngạc nhiên, càng không hề có sự hèn mọn.
“15 tỷ ít ỏi mà anh cũng không biết ngại lấy ra?”
“Còn là một tên giỏi nói phét.”
“Nhà họ Cao các anh không có kiến thức cỡ nào vậy?”
Bốp!
Cao Vũ Tường đập bàn đứng dậy: “Đệch, một tên nghèo hèn như anh còn giáo huấn tôi sao? Anh có biết ông đây mỗi tháng cái gì cũng không cần làm thì có thể lấy được mức lương tiền tỷ không! Anh cố sống cố chết một tháng được bao nhiêu tiền chứ? 30 triệu được không? Đồ nghèo!!!”
Trong cả căn phòng rất yên ắng, không ai có thể nói ra lời nữa.
Cao Vũ Tường siết áo, thở phì nói: “Đừng trách tôi tàn độc, tôi luôn có tính cách thẳng thắn như vậy.”
Nói được một nửa, anh ta nhìn sang Đinh Nhị Tiến: “Chú Đinh, thứ lỗi cho sự thẳng thắn của cháu, với thân phận và địa vị của chú, thu một kẻ phế vật ở trong nhà ăn không uống không như này, còn để anh ta làm chủ gia đình, điều này thật sự là một chuyện khó thể hiểu được.”
“Cháu cảm thấy chú nên suy nghĩ cho con gái, suy nghĩ cho tương lai của gia tộc, nên lần nữa chọn một người con rể có thực lực, đáng tin cậy hơn.”
Khi nói lời này, Cao Vũ Tường ngẩng đầu, còn thẳng người, giống như là đang nói bản thân anh ta.
Người tinh mắt đều có thể nhìn ra, Cao Vũ Tường muốn thay thế vị trí của Giang Nghĩa.
Dù sao người phụ nữ xinh đẹp như Đinh Thu Huyền, là đàn ông đều muốn chiếm lấy.
Mặt của Đinh Nhị Tiến đều xanh lè, mấy lần muốn phản kháng, nhưng đều không nói ra thành lời.
Tuy Cao Vũ Tường không biết xấu hổ, nhưng thủ đoạn cũng rất trực tiếp, chính là dùng ‘tiền’ đập bạn, bạn có thể làm gì? Bạn là không có tiền như anh ta, bạn lẽ nào nói bạn không thể ý tiền sao?
Lời biện minh hèn mọn biết bao.
Đinh Nhị Tiến càng không dám ra tay, một khi ra tay, vậy chính là bị người ta nói trúng rồi, ông ta rất bực bội.
Cho nên chỉ có thể khẩn trương suông.
Khi tình hình sắp mất kiểm soát, đột nhiên một người đàn ông trung niên ăn mặc rất chỉnh tề đi tới cửa, dùng giọng nói vang dội làm dịu đi sự ngại ngùng ở đây.
“Xin hỏi, vị nào là cậu Giang Nghĩa?”
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn qua, người đàn ông trung niên này là ai? Không quen biết.
Giang Nghĩa giơ tay: “Là tôi.”
Người đàn ông trung niên đi tới, rất cung kính mà đưa cho anh một tấm danh thiếp: “Chào cậu Giang, tôi là thư ký chủ tịch của trang sức Trường Dương, tôi tên Mạnh Vỹ, đây là danh thiếp của tôi.”