CHƯƠNG 1233
“Khi cậu rời khỏi nhà 5 năm rồi quay lại, tôi càng chắc chắn suy nghĩ như vậy, một kẻ ở rể không có sự nghiệp gì, đồ vô dụng ăn bám, có tác dụng quái gì?”
“Nhưng hiện thực lại vả tôi một cái thật đau, cho tôi một bài học đầy sinh động, khiến tôi biết cái gì gọi là ‘mắt chó coi thường người’.”
“Tôi ấy à, chính là con chó coi thường người khác đó.”
“Giang Nghĩa, tôi sai rồi, tôi quá sai rồi!! Nếu Thu Huyền không gả cho cậu, nhà họ Đinh chúng tôi, tôi, Phong Thành, tất cả đều bị chơi chết rồi.”
“Thu Huyền có phúc, gả cho một người như vậy.”
“Có phúc, có phúc.”
Những lời này là xuất phát từ tâm can, Đinh Trung trước nay chưa có giây phút nào cảm kích Giang Nghĩa như bây giờ, ông ta cuối cùng nhận thức rõ được sự ưu tú của Giang Nghĩa, nhận thức được hạnh phúc của Đinh Thu Huyền.
Điều này làm cho Giang Nghĩa rất ngại, anh xua tay nói: “Ông cụ khách sáo rồi.”
“Không khách sáo, cái này tính gì là khách sáo chứ?” Đinh Trung nói: “Giang Nghĩa, hôm nay tôi buộc phải cảm ơn cậu tử tế một phen, cậu nói, cậu muốn cái gì, cậu muốn cái gì tôi kiếm cho cậu!”
Giang Nghĩa mỉm cười, anh muốn cái gì còn cần ông cụ đi kiếm sao?
Có điều nếu không cần, nhìn dáng vẻ kích động đó của ông cụ, ải này ngày hôm nay là không qua được rồi.
Vì vậy Giang Nghĩa nói: “Ừm, nghe nói ông hát kịch hoàng mai không tồi, còn mấy ngày nữa là sinh nhật của ba, tôi hy vọng ông có thể vào buổi tối sinh nhật của ba, tự mình hiến khúc.”
Đinh Trung nhíu mày: “Muốn tôi hát kịch hoàng mai cho Đinh Nhị Tiến sao?”
“Đúng vậy.”
“Giang Nghĩa, cậu đây là đang sỉ nhục tôi sao? Trên đời này đâu có người ba nào hát kịch cho con trai chứ? Huống chi, hai chúng tôi như nước với lửa, tôi sao có thể hạ mình đi nịnh nó vui vẻ chứ?”
Giang Nghĩa cười xấu xa nói: “Ông cụ, ông vừa rồi nói tôi muốn gì đều sẽ kiếm cho tôi, sao hả, mới chớp mắt một cái thì không tính nữa rồi sao?”
“Ờm…”
Đinh Trung cúi đầu, hừ hừ không vui.
Một lát sau, Đinh Trung ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa, rất không hài lòng mà hỏi: “Giang Nghĩa, tôi không hiểu, tại sao cậu cứ muốn tôi làm… chuyện không biết xấu hổ này?”
Giang Nghĩa đã cười.
“Phải, ông là trưởng bối, Đinh Nhị Tiến là vãn bối, ông hát kịch chúc mừng sinh nhật cho ông ấy nhìn trông có chút làm khó ông.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ông là ba ruột của ông ấy.”
“Trên đời này, ba thương con trai không phải là chuyện rất hiển nhiên sao? Đừng nói hát kịch, cho dù hái trăng cho con trai, hiến thân cho con trai đều không là gì cả.”
Đinh Trung vẫn không hài lòng lắm: “Nói như vậy không tồi, nhưng cậu cũng biết quan hệ của chúng tôi, nó sớm đã không nhận người ba như tôi rồi.”