Chương 1559
Nhìn ra được, Giang Hàn Phi vì để khám bệnh cho mình đã tốn phí cố nào.
Giang Nghĩa vừa đi vào cửa lớn, còn chưa nói rõ mục đích tới thì có một người tiếp đón khách sáo đi tới dẫn anh tới đại sảnh, tìm một vị trí ngồi xuống.
Nào là bê trà nào là rót nước, phục vụ rất chu đáo, Giang Nghĩa và Bạch Dương nhìn nhau, trong lòng nói cái khác tạm thời gác sang một bên, chỉ thái độ đối đãi với bác sĩ này đã rất đáng được khen ngợi rồi.
Anh cầm ly trà lên uống một ngụm, phóng mắt nhìn, trong cả đại sảnh đều là bác sĩ.
Cũng sắp đông nghẹt rồi.
Trung y, tây y, bác sĩ già, bác sĩ trẻ, loại nào cũng có.
Giang Nghĩa tò mò hỏi: “Không phải là nói bệnh của Giang Hàn Phi rất kỳ lạ, căn bản không có chữa khỏi hay sao? Vậy tại sao còn có nhiều người tới tham gia tuyển chọn như vậy? Là vì tiền, hay vì cái gì?”
Bạch Dương cười ha ha: “Thống… ha ha…
bác sĩ Giang, anh không biết rồi. Tuy bệnh của Giang Hàn Phi rất kỳ lạ, nhiều năm như vậy cũng không chữa khỏi, nhưng tiền ông ta tiêu tốn ở chuyện này không hề ít.
“Nơi có tiền, người đương nhiên sẽ nhiều.”
“Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là vì bầu không khí ở đây!”
“Người có can đảm tới buổi tuyển chọn, đó đều là bác sĩ tuyến đầu. Mỗi tháng đều sẽ tập trung lượng lớn các bác sĩ hàng đầu ở đây, bọn họ thảo thuận vấn đề học thuật với nhau, rất là vui vẻ.”
“Vậy nên, rất nhiều bác sĩ cho dù không cần tiền, môi tháng cũng muốn tới đây, chỉ để cảm nhận bầu không khí như này, thảo luận nghiên cứu vấn đề ở phương diện học thuật với người cùng chí hướng.”
“Đương nhiên, cũng có loại bệnh mấy lần cũng không chữa khỏi, nhưng mãi không từ bỏ, xoáy vào chỗ có vấn đề, buộc phải chữa bệnh cho Giang Hàn Phi.
“Loại người nào cũng có.”
“Bởi vì khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc đối đãi với các bác sĩ vô cùng tốt, chỉ cần anh có bản lĩnh thật, không phải tới góp cho đủ số, bọn họ sẽ tiếp đón nhiệt tình. Vậy nên các bác sĩ cũng đều nguyện ý tới đây.”
Nghe xong, Giang Nghĩa gật đầu.
Không ngờ khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc là một công ty công nghệ, vậy mà trời xui đất khiến, môi tháng đều tổ chức một buổi ‘hội giao lưu bác sĩ, thật sự là rất thú vị.
Anh đang nghĩ, đột nhiên, một người nhìn trông chưa tới 30 tuổi đi tới.
Anh ta chắp tay với Giang Nghĩa, nói: “Tôi là Mạc Nguyên – thiếu chưởng quầy của tiệm thuốc Hồng Hội ở thủ đô, anh nhìn trông rất lạ mặt, không biết anh tên họ là gì, xuất thân từ sư môn nào, làm việc ở đâu?”
Bạch Dương ở một bên nhỏ giọng giải thích: “Bác sĩ Giang, Mạc Nguyên này là khách thường xuyên của nơi này, thích nhất kết giao với các loại bác sĩ, danh vọng rất cao.”
Thì ra là một bác sĩ trẻ thích kết bạn.
Giang Nghĩa thích loại người trẻ này, cũng chấp tay, khẽ mỉm cười rồi đáp: “Tôi là Giang Nghĩa, là đệ tử quan môn của ông cụ Tân của y quán Nhân Trị ở khu Giang Nam.
Giang Nghĩa bình thường rất khiêm tốn, hiếm khi phô trương một lần.
Không vì điều gì khác, chỉ vì thể hiện mình cũng có truyền thừa, có bản lĩnh, như vậy mới có thể tăng tỷ lệ được chọn.
Anh nghĩ khá hay, nhưng mấy câu nói này vừa nói ra, sắc mặt của Mạc Nguyên lập tức thay đổi.