Chương 1573
Giống như bệnh, giống như độc, giống như bẩm sinh mà cũng giống như do con người gây ra.
Thực sự không hiểu nổi.
Nhìn thấy bộ dạng bất lực của bọn họ, Lưu Cảnh Minh thở dài, đây cũng không phải là lần đầu tiên, mỗi tháng về cơ bản đều kết thúc trong sự thất vọng.
Đã quen rồi.
“Người đâu, phát cho ba bác sĩ này mỗi người một phong bì đỏ.”
Đây là hành động muốn đuổi bọn họ đi.
Lúc này, Giang Nghĩa cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn sau một thời gian dài quan sát.
Anh truyền một ít ‘khí: của mình vào trong cơ thể của Hà Kiện, dạo khắp kinh mạch của ông ta, càng đi càng cảm thấy vân đề nghiêm trọng.
Cuối cùng, Giang Nghĩa đột nhiên hỏi: “Ông Hà Kiện, ông đã ăn đồ gì không sạch sẽ sao?”
Một câu hỏi phổ biến đã được rất nhiều bác hỏi qua.
Hà Kiện mơ mơ màng màng, đầu óc không tỉnh táo, không trả lời được.
Lưu Cảnh Minh trả lời thay anh ta: “Một ngày ba bữa đều được phục vụ rất tốt, dinh dưỡng phong phú, cân băng, tuyệt đối không ăn thức ăn không sạch sẽ. Nếu anh cần, thậm chí tôi có thể cung cấp cho anh menu thực phẩm hàng ngày.
Giang Nghĩa nở một nụ cười ma quái.
“Thứ tôi nói đến không phải là những thứ này.
“Vậy thì là?”
“Điều tôi muốn hỏi là… ông Hà Kiện đã bao giờ sử dụng loại thuốc kích thích nào chưa, loại thuốc đó sẽ chứa độc tố nhẹ, kích thích lục phủ ngũ tạng, thay đổi các chức năng của cơ thể, thậm chí có thể gây tổn thương cho não và tạo ra ảo ảnh vốn không nên có.”
“Điều này…”
Lưu Cảnh Minh, người vốn có vẻ mặt thoải mái, sau khi nghe Giang Nghĩa miêu tả xong, sắc mặt trở nên tái mét, mồ hôi lạnh chảy ra từ lòng bàn tay.
Lần đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên có bác sĩ nói ra tình hình cụ thể như vậy. Cụ thể đến mức khiến Lưu Cảnh Minh cảm thấy sợ hãi.
Có một số việc, Lưu Cảnh Minh không dám tự mình xử lý.
Thế là, anh ta ho khan một tiếng, làm ra vẻ bình tĩnh và nói: “Bác sĩ Giang, những tình huống mà anh nói đến tôi thật sự không hiểu được. Như vậy đi, tôi trở về tìm người hỏi xem, xem xem có phải có tình huống như anh nói hay không.
Ánh mắt Giang Nghĩa thay đổi, cố ý thăm dò: “Tìm người hỏi xem?”
nhũn ra, biết mình nói sai liền nhanh chóng Lưu Cảnh Minh sợ tới mức hai chân mềm cười giải vây: “Chính là tìm hộ lý của Hà Kiện để hỏi một chút, dù sao cũng không phải là tôi đang chăm sóc ông ấy, rất nhiều chuyện tôi cũng không biết được.”
“Ồ” Giang Nghĩa lấy giấy bút ra, vừa viết vừa nói: “Tôi sẽ kê một đơn thuốc trước, anh cho ông ấy uống theo đơn thuốc của tôi. Mặc dù không thể trị bệnh nhưng có thể ngăn chặn bệnh tình chuyển biến xấu.”
Viết xong, anh đưa đơn thuốc cho Lưu Cảnh Minh.