CHƯƠNG 1642
Giang Nghĩa thờ ơ cười một tiếng.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Miêu Đồng, từ tốn nói: “Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực.”
“Anh có chừng mực cái gì chứ…”
“Cô tin tưởng tôi không?”
“Hả?” Miêu Đồng ngơ người, đến lúc nào rồi mà Giang Nghĩa còn hỏi mấy câu hỏi kì quái như thế.
“Tôi hỏi là cô có tin tưởng tôi không?”
“Cái gì gọi là có tin tưởng anh không?”
“Cô chỉ cần trả lời là tin hoặc không tin.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Tôi…” Miêu Đồng mím mím môi: “Đương nhiên là tôi tin tưởng anh rồi.”
Giang Nghĩa cười nói: “Nếu như đã lựa chọn tin tưởng tôi, vậy thì ngồi xuống đây uống trà với tôi, chậm rãi chờ người Dạ Cầm đến là được rồi.”
Nhìn tình hình này, cho dù có chuyện gì đi nữa thì Giang Nghĩa cũng không có ý định đi.
Miêu Đồng thở dài một hơi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Giang Nghĩa, uể oải nói: “Có lẽ là trốn cũng không thể trốn được, vậy thì tôi chết cùng anh thôi, làm một đôi uyên ương bạc mệnh.”
Giang Nghĩa lắc đầu cười khổ.
Quả thật là Miêu Đồng vừa đáng yêu lại ngây thơ.
Không chỉ có ngây thơ, còn có hiền lành.
Vương Mãnh ở bên kia thở hổn hển vài hơi, đã khôi phục lại được chút sức lực, anh ta nói với Giang Nghĩa: “Thăng nhóc kia, mày có can đảm đó, biết người Dạ Cầm sắp đến mà lại không chạy trốn.”
“Mặc dù mày có trốn thì cũng không có tác dụng gì.”
“Chờ đó đi, chờ đại ca Phi Kê của tao đến đây, mày sẽ biết cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Anh ta đi đến bên cạnh Miêu San: “Em yêu à, anh đã nói trút giận cho em thì chắc chắn sẽ trút giận cho em mà, anh đảm bảo với em cái đôi nam nữ chó chết này chắc chắn không thể sống qua đêm nay đâu.”
Miêu San gật gật đầu: “Được, vậy thì em đợi để xem kịch.
Chưa đến mười lăm phút, có từng tiếng xe chói tai truyền đến, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, nghe thấy tiếng bước chân là đã biết có khoảng hai ba mươi người đến đây.
Là Dạ Cầm.
Miêu Đồng hoảng sợ run rẩy cả người.
Cô ta chưa từng gặp phải chuyện như thế, là một nhân viên văn phòng trong công ty bình thường, lại đối kháng với thế lực ngầm Dạ Cầm? Haha, chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.
Nếu như chết dê dàng một chút thì còn được, chỉ e là…
Ai cũng biết dáng người của Miêu Đồng tương đối nóng bỏng, cái đám súc sinh Dạ Cầm nhìn thấy, có khi nào bọn họ sẽ sinh ra tà dâm, Đến lúc đó nếu như bọn họ thú tính bộc phát, Miêu Đồng phải làm sao mới được đây?
Nghỉ đến đây, nước mắt của Miêu Đồng liền rơi xuống, cô ta đưa tay cầm lấy con dao gọt trái cây, trong lòng hạ quyết tâm nếu như người Dạ Cầm muốn làm nhục cô ta, cô ta sẽ tự sát để không chịu tội.
Nhưng mà…
Giang Nghĩa nhẹ nhàng cầm lấy tay cô ta, ung dung nói: “Có tôi ở đây, mọi thứ đều không có vấn đề gì hết, cứ tin tưởng ở tôi.”