Chiến Thần Tu La

Chương 1752

Chương 1752

Ánh mắt của Ôn Nhược Hà lay động, rõ ràng có thể cảm nhận được một chút kích động, cảm giác đó giống như người già cô độc ở nhà, cuối cùng cũng nhìn thấy con cái về quê.

Sự vui vẻ đơn giản, nhưng lại đầy chân thành.

Ông ta dừng bút, ngẩng đầu nhìn, một ánh mắt thì nhìn thấy Giang Nghĩa.

“Đồ nhi ngoan, sư phụ cuối cùng cũng chờ được con tới.”

Rất lâu không gặp, Ôn Nhược Hà lần nữa nhìn thấy đồ đệ yêu quý của mình năm đó, không kìm được mà gọi thành tiếng, cảm giác đó thật sự giống như ba nhìn thấy con.

Giang Nghĩa cũng rất cảm động, dẫn Bạch Dương đi tới.

“Sự phụ.”

Ở trước mặt Ôn Nhược Hà, Giang Nghĩa không có bất cứ tính khí gì.

Ôn Nhược Hà để bút lông xuống, đi tới hai tay giữ vai của Giang Nghĩa nói: “Đồ nhi, từ sau khi con rời đi sạch sẽ thì chúng ta không còn gặp mặt nữa, vi sư thật sự rất nhớ con.”

Người càng lớn tuổi thì tình cảm càng phong phú.

Ôn Nhược Hà của trước kia thật ra rất nội liêm, nhưng hôm nay ông ta cũng không thể khống chế tình cảm trong lòng.

Bạch Dương ở một bên rất là “ghen” mà nói: “Huấn luyện viên, tôi cũng tới rồi, có thể nhìn tôi một cái không?”

Ôn Nhược Hà cười ha hả: “Cái thằng này, đã nhìn thấy cậu lâu rồi, nào, ngồi xuống đi”

Ôn Nhược Hà bảo hai người ngồi xuống, sau đó gọi người đón tiếp bê hoa quả bánh kẹo lên, lại rót nước, rất là khách sáo.

Ông ta hỏi: “Đồ nhĩ, tới thủ đô lâu như vậy cũng không tới thăm sư phụ, nếu không phải vi sư gọi điện cho con, con e là căn bản sẽ không ngó ngàng tới sư phụ rồi?”

Mặt mày Giang Nghĩa chợt đỏ lên, có chút không biết trả lời làm sao.

Bạch Dương vội vàng giải vây: “Thật ra thống soái anh ấy…”

Còn chưa đợi anh ta nói xong thì Ôn Nhược Hà đã xua tay: “Không cần giải thích, tôi biết hết, là vì chuyện của ba con nhỉ?”

Giang Nghĩa chợt sững người: “Sư phụ, người biết hết sao?”

“Đương nhiên, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không nhìn rõ, ta còn có tư cách gì làm sư phụ của chiến thần Tu La?”

Nhắc tới bốn chữ ‘chiến thần Tu La’, Giang Nghĩa lại khó xử.

Anh thở dài, nói: “Sư phụ, xin lỗi khi con đã phụ người, không có thông báo với sư phụ thì đã tự ý làm chủ từ bỏ mọi chức vị, đồ nhi sai rồi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ôn Nhược Hà cười khổ một tiếng: “Mới đầu khi ta biết con từ bỏ chức vị thì cũng rất tức giận. Nhưng ta rất nhanh đã bình tĩnh lại, với độ hiểu của ta về con, không thể vô duyên vô cớ làm ra chuyện to gan như vậy.

Rồi về sau, ta biết con vì điều tra chuyện của ba con mà từ chức đi tới thủ đô thì cũng hiểu rõ.

“Vậy nên đợi khi con vừa làm xong việc thì ta gọi điện cho con.”

Tuy những lời này là ý tốt, nhưng có rất nhiều thứ vấn đáng để suy ngâm.

Bình Luận (0)
Comment