Chương 1762
Lưỡng nan.
“Đi chết đi.”
Lôi Hạo bỗng đấm một quyền về phía huyệt thái dương của chiến sĩ đó, một quyền này chỉ cần đấm trúng thì chết chắc.
Vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay có lực cản lại trước mặt chiến sĩ đó, lập tức ngăn chặn công kích của Lôi Hạo.
Có thể trong nháy mắt hóa giải công kích của Lôi Hạo, ở đây chỉ có một người làm được.
Ánh mắt của Bạch Dương và tất cả các chiến sĩ đều trở nên nóng rực, bọn họ nhìn qua, không sai, người cứu binh sĩ đó không phải ai khác, chính là thống soái mà bọn họ tôn trọng nhất – Giang Nghĩa!
Lực đạo toàn thân của Lôi Hạo dồn hết ở nắm đấm, nhưng vấn không thể lay động được Giang Nghĩa, chênh lệch thực lực quá rõ ràng.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa.
“Sao thế, Giang sư huynh, sư đệ quản lý thuộc hạ của mình, sư huynh muốn nhúng tay ư?”
“Cậu của bây giờ không có tí thực quyền nào.
Giang Nghĩa khẽ mỉm cười, hờ hững nói: “Hôm nay cơ thể của tôi có hơi oải, vừa hay muốn vận động, ba nhóm huấn luyện của cậu, tôi chấp nhận.
Anh không có nói cái khác, mà trực tiếp nhận huấn luyện.
Thật ra Giang Nghĩa biết rõ, Lôi Hạo làm tất cả chuyện này đều là để ép anh mà thôi, nếu đã như vậy, nói nhiều cũng vô dụng, trực tiếp đáp ứng thì có thể cứu được mạng của chiến sĩ này.”
Lôi Hạo vui mừng: “Giang sư huynh đồng ý rồi sao? Được, vậy thì để chúng tôi cùng diện kiến năng lực siêu phàm của Giang sư huynh!”
Người dưới trướng đều toát mồ hôi.
Bọn họ biết Giang Nghĩa là bị ép, nếu Giang Nghĩa không đồng ý với Lôi Hạo, chiến sĩ đó sẽ chết.
“Thống soái, ngài không cần vì tôi..” Chiến sĩ đó rất là khó chịu, cho rằng là anh ta hại Giang Nghĩa.
Tuy nhiên, Giang Nghĩa chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
Anh nói: “Sao hả, anh cho rằng ba nhóm huấn luyện này có thể làm khó được tôi u?’ “Không phải, tôi chỉ là…”
“Nếu đã không phải, vậy thì đừng lên tiếng, cố gắng năm nghỉ ngơi, lát nữa tìm người đưa anh tới phòng y tế”
Dặn dò xong, Giang Nghĩa đi theo Lôi Hạo tới chỗ ba nhóm huấn luyện.
Lôi Hạo khẽ phất tay: “Tới đây, đưa vật nặng cho Giang sư huynh của tôi. Ừ…
chiến sĩ bình thường là 250kg, Giang sư huynh của tôi không phải chiến sĩ bình thường, sư huynh của tôi là chiến thần Tu La, vậy thì cho gấp đôi, vật nặng 500kg.”
Cái gì?
Bạch Dương lớn tiếng gầm lên: “Cậu trở trò tức thời thì tính gì là anh hùng hảo hán?”
Lôi Hạo đã cười: “Sao hả, lẽ nào anh cho rằng năng lực của Giang sư huynh không được à? Hay là nói anh cho rằng Giang sư huynh cùng một cấp bậc với những binh sĩ bình thường đó?”
Bạch Dương vừa khẩn trương vừa tức giận, không đáp lại được.