Chương 1772
Khóc?
Giang Nghĩa càng thêm khinh thường.
Miêu Đồng tiếp tục nói: “Nói ra thì cậu ta cũng thật đáng thương, ba cậu ta đã như vậy rồi, còn phải cố tỏ ra có tỉnh thần tới đây cầu xin người khác giúp đỡ,haizz ~”
Hửm? Sao giống như có hàm ý vậy?
Giang Nghĩa hỏi với vẻ dửng dưng: “Ba cậu ta làm sao?’ Miêu Đồng trợn to mắt: “Sao vậy, anh không biết sao?”
“Không biết.”
“Aiya, đây là chuyện lớn của thủ đô! Nghe nói có bác sĩ ngoại quốc chạy tới thủ đô diễu võ dương oai, đến đây phá, sỉ nhục một lượt bác sĩ của nước V chúng ta. Ba của Mạc Nguyên tốt xấu gì cũng coi như là bác sĩ nổi tiếng một phương, đại diện cho bác sĩ nước V xuất chiến, kết quả thua thảm bại.”
Miêu Đồng lắc đầu: “Thua thị đấu, bị bác sĩ ngoại quốc sỉ nhục ở trước mặt mọi người, biển hiệu của tiệm thuốc Hồng Hội bọn họ bị gỡ rồi! Cái này vân không tính là gì, bác Sĩ khác của nước V không những không an ủi, ngược lại bỏ đá xuống giếng, nói ba Mạc Nguyên vô dụng, không thể làm bọn họ mát mày mát mặt, dứt khoát chết đi cho xong.
“Tính tình của ông cụ đó cũng sĩ, vậy mà thật sự nhảy sông tự sát. May mà cứu kịp thời, tuy mạng giữ được, nhưng tỉnh thần sa sút, cơ thể cũng xuất hiện bệnh nặng, nghe nói rất có khả năng trở thành người thực vật.
Giang Nghĩa hơi nhíu mày, anh không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như này.
Miêu Đồng lại nói: “Nhân lúc ba còn có chút ý chí, tâm nguyện duy nhất của Mạc Nguyên là lấy lại biển hiệu của nhà họ Mạc, đó là do tố tiên truyền lại, nếu không lấy lại được, ba cậu ta e là sẽ chết không nhắm mắt.
“Vì vậy, cậu ta đi cầu xin khắp nơi.”
“Nào là tặng quà nào là cười xòa, chạy khắp nơi, ép mình đi nói những lời nịnh bợ đó. Hai”
, nhìn cậu ta vì ba, vì gia tộc mà khiến mình ấm ức, tôi thật sự rất đồng cảm cho cậu ta.
Cuối cùng, Miêu Đồng xua tay: “Kết quả tới bây giờ cũng không ai bằng lòng giúp cậu ta. Bác sĩ ngoại quốc đó hình như rất siêu, ngay cả ba của Mạc Nguyên cũng thua, những người khác càng không dám ứng chiến.”
“Bây giờ giới y học của cả thủ đô đều bao trùm trong bi ai, bác sĩ ngoại quốc đè chúng ta xuống đất mà di, thật sự khiến người khác vừa tức giận vừa bất lực.”
Thì ra đây mới là cả câu chuyện.
Nhớ lại biểu cảm vừa rồi của Mạc Nguyên, mới đầu quả thật rất bi thương, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Nghĩa thì lại giả vờ cười vui vẻ, còn nói vài lời ninh nọt Giang Nghĩa, thậm chí còn dùng thân phận ‘đồ đệ của Giang Nghĩa để tiếp cận.
Kết quả không ninh được còn bị ăn mắng.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Lúc này, Bạch Dương đi tới nói: “Thông soái, thật ra tôi thấy cậu ta khá đơn thuần, cậu ta có hơi giống anh, đều vì ba mà cam tâm tình nguyện từ bỏ mọi thứ. Hay là chúng ta giúp đỡ?”
Đây coi như là cho Giang Nghĩa một bậc thang.
Bạch Dương rất thông minh, cũng rất hiểu lòng người, biết Giang Nghĩa bây giờ nhất định hối hận rồi, cho nên chủ động cho Giang Nghĩa một bậc thang.
Giúp Giang Nghĩa, còn giúp cả cậu nhóc đáng thương đó.