Chương 1904
Nói thì là nói như vậy, nhưng mà anh ta rất muốn trút giận cho Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa nói: “Tấm lòng của cậu tôi xin ghi nhận, nhưng mà cậu tuyệt đối không thể dính vào chuyện này. Tôi có chuyện muốn nói riêng với Bạch Dương, cậu đi ra ngoài chờ một lúc đi.”
Mạc Nguyên rất không tình nguyện mà à một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa đóng lại.
Nụ cười trên mặt Bạch Dương liền biến mất, anh ta nghiến răng nói: “Không ngờ là huấn luyện viên lại có tâm địa độc ác như thế, hoàn toàn không thèm để ý đến tình cảm thầy trò mà ra tay với anh. Em đã nghĩ là làm sao ông ta lại có lòng tốt mời anh uống trà chứ, hóa ra là căn bản không có ý Lo Lio “Thống soái, món nợ này, chúng ta tìm ông ta tính toán cho rõ ràng.”
Tính cho rõ?
Làm sao tính đây?
Dân một đám người đi đến doanh trại bảo vệ tìm Ôn Nhược Hà để đánh nhau sao?
Giang Nghĩa cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Bạch Dương.
Một lúc sau, Bạch Dương thở dài, nhún vai nói: “Được rồi, tôi biết chắc chắn không đơn giản như vậy, nhưng thống soái, chuyện này lẽ nào chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao? Tôi thật sự không nuốt nổi cục tức này!”
“Đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy.
Giang Nghĩa nói: “Nhưng, cũng không thể hành động tùy tiện, thiếu suy nghĩ. Ôn Nhược Hà không phải một lòng muốn giúp Lôi Hạo trèo lên vị trí cao hơn sao? Vậy tôi sẽ chặn con đường này của ông ta, như vậy có thể xem như là sự báo thù lớn nhất đối với ông ta có đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng!” Bạch Dương giơ ngón cái: “Đúng là như vậy, lão giáo quan sắc bén muốn chen chân vào trung tâm quyền lực, nhưng nếu như thống soái chặn con đường này của ông ta, có lẽ ông ta sẽ tức đến mức muốn treo cổ.”
Trải qua chuyện ngày hôm nay, tình cảm sư đồ của Giang Nghĩa và Ôn Nhược Hà Xem như đã hết.
Sau này chỉ gặp nhau trong trận chiến.
Bạch Dương nhìn Giang Nghĩa, không nhịn được hỏi: “Thống soái, thực ra từ đầu anh đã biết chén trà kia có độc đúng không?”
“Đúng vậy.
“Vậy sao anh vẫn uống?”
Giang Nghĩa thở dài: “Dù sao ông ta cũng là sư phụ của tôi, là người bồi dưỡng tôi từ một nhân vật nhỏ bé không có chõ dựa, không quyền không thế. Ông ấy có ơn bồi dưỡng với tôi, cho dù xuất phát từ mục đích gì, điều này là chuyện không cần phải nghỉ ngờ. Nên, ba cốc trà có độc kia, coi như là trả ân tình cho ông ta.”
Bạch Dương nói: “Quá nguy hiểm, nếu như độc tính của cốc trà kia mạnh hơn một chút, sợ là thống soái sẽ bị trúng độc chết ngay tại chỗ.”
Giang Nghĩa cười: “Không đâu, tôi đã nói rồi, Ôn Nhược Hà vô cùng chú trọng danh tiếng của mình, ông ta sẽ không bao giờ làm ra cái chuyện đầu độc chết đồ đệ. Tôi đoán, loại độc mà ông ta đầu độc tôi chưa chắc sẽ khiến tôi bị trúng độc mà chết, mà lu Nói được một nửa, anh không nói tiếp nưa.
Giang Nghĩa chuyển chủ đề nói: “Ngày kia chính là ngày tham gia lựa chọn thị tuyển, tôi cần nhanh chóng điều chỉnh, khôi phục lại, ngày mai, không gặp ai.’ “Thuộc hạ hiểu rồi.”
Cứ như vậy, Giang Nghĩa ở trong phòng nghỉ ngơi, lấy lại sức, tốn cả một ngày tiến hành điều chỉnh.