Chương 1930
Đàm Quốc Đống hít sâu một hơi, run rẩy cầm tất cả tài liệu lên, nhìn Đàm Vĩnh Thắng nói: ‘Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ông giao!”
“Ừm, đi đi.”
Đàm Quốc Đống ôm chồng tài liệu dày cộp đứng lên rời đi, trước khi đi, vẻ mặt anh ta thay đổi liên tục, có vẻ hơi bất an.
Sau khi ông ta đi, quản gia già nói đầy ý từ hàm xúc: “Có lẽ sắp hạ đao rồi đấy.”
Đàm Vĩnh Thắng cười khà.
Ông ta nói với quản gia già: “Ông đúng là hiểu tôi, chồng tài liệu này đều là giả, không thể đẩy nhà họ Đàm vào chỗ chết, nhưng có thể chơi chết hai đứa khốn kiếp Đàm Quốc Đống và Giang Nghĩa.”
Quản gia già nói: “Nói đi cũng phải nói lại, Giang Nghĩa này cũng thật thông minh, chơi xấu ngay lúc này, chỉ nhận mà không chịu bỏ ra, muốn ép cậu chủ phải tiêu diệt nhà họ Đàm, như vậy dù cậu chủ nương tựa thật hay nương tựa giả cũng không quan trọng. Chiêu này thật sự quá hiểm độc.”
Dừng một chút, ông ta nói tiếp: “Tiếc là Giang Nghĩa ngàn tính vạn tính cũng không thể tính ra được ông chủ không chỉ định đối phó Giang Nghĩa mà còn đối phó với cả cậu chủ.”
“Giang Nghĩa ép cậu chủ hoàn toàn là lãng phí nước cờ, bởi ông chủ đã từ bỏ cậu chủ †ừ lâu, quân cờ đã bị từ bỏ thì sao có thể uy hiếp ngược lại ông chủ được nữa?”
“Giang Nghĩa thua ở chỗ đánh giá sai quan hệ giữa ông chủ và cậu chủ.”
Phải nói rằng quản gia già nhìn nhận vấn đề khá chính xác.
Đàm Vĩnh Thắng giơ ngón tay cái lên với ông ta, nói: “Tôi đúng là may mắn vì ông không phải kẻ thù của tôi. Nếu một ngày nào đó ông trở thành kẻ thù của tôi thì cờ của tôi sẽ bị ông ăn hết mất, không có cơ hội chiến thắng.”
Quản gia già cười: ‘Mạng của tôi là ông chủ ban cho, cuộc đời tôi chỉ làm trâu làm ngựa cho ông chủ, cho dù phải chết vì ông chủ tôi cũng đồng ý, sao có thể phản bội ông được?”
Hai người nhìn nhau cười, không nói gì nữa.
Ở bên kia, Đàm Quốc Đống đang ôm chồng tài liệu dài cộp về nhà.
Anh ta đặt nó lên bàn, hai tay ôm đầu, ngồi trên sô pha đau khổ giằng xé.
Vụ Mỹ Lan đi tới, lật xem từng trang tài liệu trên bàn, vừa xem đã giật mình sửng sốt hỏi: “Con trai, những tài liệu này con lấy ở đâu vậy? Đây đều là bí mật cốt lõi của nhà họ Đàm đấy!”
Đàm Quốc Đống ăn ngay nói thật: “Là lão cáo già đưa cho con.”
“Lão cáo già đưa cho con? Sao có thể thế được?”
“Con nói thật đấy.” Đàm Quốc Đống nói: “Giang Nghĩa ép con phải hạ bệ nhà họ Đàm, ban đầu con vốn định dùng chuyện này để uy hiếp lão cáo già, nhưng nào ngờ ông ta lại không quan tâm, còn đưa hết bí mật cốt lõi của nhà họ Đàm cho con, bảo con báo tin cho Giang Nghĩa, bắt tay với cậu ta tiêu diệt nhà họ Đàm. Con thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc lấo cáo già này đang nghĩ gì. Chẳng lẽ ông ta muốn mượn tay Giang Nghĩa để hoàn toàn hạ bệ nhà họ Đàm sao?”
Điều này đương nhiên là không thể.
Điều Đàm Vĩnh Thăng quan tâm nhất là vị trí gia chủ của ông ta, thứ ông ta yêu nhất là tiền tài và quyền lực, sao có thể phá huỷ nhà họ Đàm được?
Vụ Mỹ Lan cau mày nói: “Có lễ lão cáo già đang đặt một cái bầy nào đó.”
Bây gì?
Đàm Quốc Đống nhíu mày, nhất thời cũng không nghĩ ra làm vậy sẽ có lợi gì cho Đàm Vĩnh Thắng.