Chương 1937
Nếu dùng hai chữ để hình dung hành vi này thì đó là: Ghê tởmI Đàm Quốc Đống không thể ác độc được như con cáo già Đàm Vĩnh Thắng, anh ta vân còn tình cảm, cũng chính vì vậy nên anh ta thua trong tay Đàm Vĩnh Thắng.
Anh ta im lặng rất lâu.
Đàm Vĩnh Thắng lại mở miệng nói trước: “Quốc Đống à, cháu có bị bắt vào cùng lắm bị xử ba đến năm năm thôi. Ông hứa sau khi cháu ra tù sẽ cho ba người nhà cháu đoàn tụ, sao hả?”
Đây là một câu hỏi khó đối với Đàm Quốc Đống.
Hoặc là cá chết lưới rách, ba mạng đổi một mạng; hoặc là tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, ngồi tù mấy năm sau đó đoàn †ụ cùng gia đình.
Đàm Quốc Đống không sợ chết.
Nhưng mà anh ta cũng không thể để ba mẹ chết cùng mình được, như vậy không đáng giá.
Anh ta là đứa bé hiếu thuận.
Đây là ưu điểm và cũng là nhược điểm của anh ta.
Anh ta, khuất phục.
Đàm Quốc Đống cắn răng nói: “Ông già, ông nên nhớ những gì ông nói, nếu ba mẹ tôi xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn thì ông chờ bị phán tử hình đi!”
Đàm Vĩnh Thắng cười hề hề nói: ‘Yên tâm đi, chỉ cân cháu và Giang Nghĩa cùng vào đó thì chắc chắn ông sẽ bảo vệ an toàn cho ba mẹ của cháu. Dù sao thì bọn họ cũng là con của ông mà, đúng chứ?”
Hờ, ông ta còn nói ra được câu đó à?
Đàm Quốc Đống không muốn nói thêm gì thẳng tay cúp điện thoại, anh ta vô cùng đau đớn ném điện thoại qua một bên ôm lấy đầu bằng hai tay.
Trận đấu giữa anh ta và cáo già đã chấm dứt, anh ta thất bại rồi.
Anh ta thật sự không phải là đối thủ của cáo già.
Vụ Mỹ Lan nghe thấy toàn bộ nội dung bọn họ nói, bà ấy cảm thấy vô cùng khó chịu: “Con trai…”
Bà ấy cũng không biết nên an ủi con trai như thế nào.
Cuối cùng bà ấy nói: “Chẳng lẽ chúng ta cứ để con cáo già đó đùa giốn như vậy ư? Ông ta nói sẽ bảo vệ mẹ với ba của con nhưng sao có thể tin lời của một con cáo già được chứ? Hơn nữa con và Giang Nghĩa đều vào tù rồi thì con cáo già làm gì còn đối thủ nữa, đến lúc đó ông ta muốn ai chết thì chắc chắn người đó phải chết còn gì? Chỉ sợ con vừa mới vào tù ông ta sẽ ra tay với mẹ và ba của con ngay lập tức.”
Câu này không phải không có lý.
Đàm Quốc Đống thở dài ra một hơi giống như vừa ra một quyết định trọng đại, anh †a võ võ hai chân đứng lên nói: “Mẹ, con ra ngoài một chuyến.”
“Con muốn đi đâu vậy?”
“Con đi gặp một người.”
“Ai?”
“Giang Nghĩa.”
Vụ Mỹ Lan bối rối: “Con còn đi tìm nó? Như vậy càng thêm chứng minh con có hợp tác với nó, tội danh sẽ càng thêm xác thực hơn.”
Đàm Quốc Đống mỉm cười: ‘Có một số việc con phải gặp Giang Nghĩa để nói rõ.”
Nói xong, anh ta đi đến bên cạnh Vu Mỹ Lan ôm lấy mẹ thật chặt, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Lân này Đàm Quốc Đống đi có thể là vĩnh biệt.