Chương 1950
Trong một tháng, tôi muốn nhà họ Đàm biến mất khỏi thủ đô!”
Một tháng ư?
Điều này cũng quá vội vàng rồi.
Nói thế nào đi chăng nữa thì nhà họ Đàm cũng là một gia tộc lớn hàng đầu. Yêu cầu người ta biến mất trong một tháng thì không khỏi hơi cao quá.
Tê Vân Mỹ nói: “Chủ tịch Giang, có phải anh nóng vội quá rồi không?”
Giang Nghĩa lắc đầu một cái: ‘Không, tôi biết rõ mình đang làm gì. Nếu chúng ta không thể nhân cơ hội này mà tóm lấy nhà họ Đàm, vậy thì chờ đến khi nhà họ Đàm khôi phục lại như cũ, muốn giải quyết nó thật sự sẽ rất khó khăn.”
Mọi người ngồi đây nhìn nhau.
Đúng thật đây là một cơ hội ngàn năm có một, là Đàm Quốc Đống dùng mạng sống tạo ra, không thể lãng phí.
Ngay lúc bọn họ vừa mới chuẩn bị bàn bạc xem phải tấn công nhà họ Đàm như thế nào thì cửa bị đẩy ra, Miêu Đồng đứng ở cửa căng thẳng nói: “Chủ tịch Giang, có người muốn gặp anh.”
Giang Nghĩa hơi nhíu mày: “Ai?”
“Đàm Thành Nghĩa!”
Cái tên Miêu Đồng vừa nói ra thật sự doạ cho mọi người ở đây giật nảy mình. Ngay cả Giang Nghĩa trong phút chốc cũng không kịp phản ứng. Sao người đàn ông này lại đột nhiên xuất hiện vậy?
Phải biết rằng Giang Nghĩa có nhiệm vụ lớn nhất đó là tìm ra Đàm Thành Nghĩa.
Hơn nữa, còn phải cứu ông ta ra khỏi tay Đàm Vĩnh Thắng. Đây là chuyện mà anh đã đồng ý với Đàm Quốc Đống.
Nhưng ai mà ngờ Đàm Thành Nghĩa lại đi thẳng tới đây tìm anh chứ?
Vậy tức là Giang Nghĩa không cần đi giải cứu Đàm Thành Nghĩa nữa. Một nöi lòng đã được giải quyết ư?
Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?
Khương Lị nói: ‘Không đúng, chẳng phải mấy năm trước Đàm Thành Nghĩa đã chôn thân trong biển lửa, cùng kiểu chết với đứa con trai Đàm Quốc Đống của ông ta rồi sao? Sao lại đột nhiên sống lại?”
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, chẳng hiểu gì.
Tuy những năm này vấn luôn có những lời đồn đại rằng Đàm Thành Nghĩa đang bị giam giữ bí mật. Nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là lời đồn mà thôi. Không ai nghĩ nó là thật.
Khương Lị hỏi: ‘Miêu Đồng, cô chắc chắn đó là Đàm Thành Nghĩa sao?”
Miêu Đồng đáp: “Tôi cũng không biết Đàm Thành Nghĩa trông như thế nào. Là chính ông ta nói vậy. Hơn nữa ông ta còn rất hung hăng. Chủ tịch Giang, anh mau ra xem một chút đi.”
“Được. Giang Nghĩa đứng dậy. Có phải Đàm Thành Nghĩa hay không thì đi ra xem là biết.
Anh không biết ông ta nhưng những người đã ở thủ đô lâu như Triệu Hải Nhân và Khương Lị thì sẽ biết. Bọn họ và Đàm Thành Nghĩa lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đã quen biết.
Chỉ cần liếc nhìn một cái là biết có phải Đàm Thành Nghĩa hay không ngay.
“Đi ra xem chút đi”
Tất cả mọi người đều ngồi không yên, cùng đi ra khỏi phòng họp, tới phòng khách tầng một của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.
Chỉ thấy có một đám người đứng trong sảnh lớn. Trong đó dẫn đầu là một người đàn ông vóc dáng cao lớn nhưng khuôn mặt rất gầy gò. Trông ông ta khá giống Đàm Quốc Đống, chỉ là già nua và gầy yếu hơn.