Chương 2017
Trước đó họ vẫn trưng vẻ mặt hung tợn xem thường Giang Nghĩa, nhưng bây giờ tất cả mọi người lại vô cùng bái phục.
Chuyện này cũng không lạ gì, dù sao Giang Nghĩa cũng đã sáng tạo nên kỳ tích y học.
Giang Nghĩa không giữ cho riêng mình nói thẳng: “Lý do vô cùng đơn giản, quận trưởng Nguyên chưa chết nên không có chuyện chết đi sống lại nào ở đây cả.”
“Không chết? Không thể nào, rõ ràng chúng tôi đã kiểm tra và xác nhận bệnh nhân đã ngừng thở.”
“Người đó không còn thở nữa không có nghĩa là người đó đã chết.’ Giang Nghĩa nói: “Theo y học thì đây là trạng thái chết giả, tôi dùng thuật chết giả làm cho Quận trưởng Nguyên không thể tiếp tục “hít không khí vào’, nên nhìn qua thì tưởng ông ấy đã chết nhưng trên thực tế ông ấy còn sống và nằm trong một trạng thái cân bằng kỳ diệu. Dưới trạng thái như vậy thì không thể “hít không khí vào”, sau đó tôi sẽ loại bỏ khí bên trong cơ thể quận trưởng Nguyễn từng chút một và mất ba ngày mới loại bỏ hoàn toàn”
Nghe đến đó tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Khí gì cơ?
Thuật chết giả là cái gì?
Cái gì là trạng thái cân bằng?
Nghe mà không hiểu gì hết, anh có thể nói rõ hơn một chút hay không?
Mọi người quay qua nhìn nhau và qua đôi mắt của đối phương có thể thấy không ai nghe hiểu cả, ngay cả Tân Tử Dân cũng mơ hồ.
Nhưng mà tất cả mọi người đều sĩ diện nên dù không hiểu vẫn làm ra vẻ đã hiểu.
Tân Uẩn đứng một bên nhìn mà muốn cười, mấy ông già này đúng là sĩ diện hão.
Không bao lâu, cuối cùng mọi người cũng có thể nhìn thấy hình ảnh họ muốn thấy – Nguyễn Bình Phàm tỉnh lại.
Đây là một quận trưởng tốt yêu dân như con, cuối cùng ông ấy vẫn vượt qua kiếp nạn, tuy có trắc trở nhưng không nguy hiểm, tỉnh lại một lần nữa.
Tnhh)…
Nguyên Bình Phàm sờ đầu: “Tôi bị làm sao vậy?” Ông ấy vẫn chưa nhận ra trên người mình đã xảy ra điều kỳ diệu cỡ nào.
Tiết Mãn đi tới nói: “Ông già, mấy ngày nay ông làm tôi sợ quá, tôi cứ nghĩ răng mãi mãi không được thấy ông nữa…”
Sau đó Tiết Mãn chậm rãi kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra cho Nguyễn Bình Phàm nghe.
Nguyễn Bình Phàm nghe xong vừa mừng vừa SỢ.
Không ngờ trên người mình lại xảy ra kỳ tích như vậy, nhờ có Giang Nghĩa mà cái mạng già này mới được bảo vệ.
Ông ấy muốn đứng dậy cảm ơn Giang Nghĩa nhưng lại bị Giang Nghĩa cản lại.
“Quận trưởng Nguyễn, bây giờ ông vẫn còn yếu cần uống nhiều thuốc bổ bồi bổ thân thể”
Tiết Mãn gật đầu liên tục: ‘Đúng vậy, sao đồ ăn vấn chưa xong vậy? Mau lên một chút!”
Sau khi bị thúc giục đồ ăn được bưng lên, Nguyễn Bình Phàm không khách sáo bắt đầu ăn từng miếng to. Bị đói nhiều ngày như vậy, bụng đã sớm xeẹp lép rồi, suýt thì không có sức cầm bát ăn.
Thấy ông ấy ăn một được như vậy thì Tiết Mãn cũng thở phào nhẹ nhõm.