Chương 2045
Là nỗi sợ giữa các chủng tộc, dường như con người trong mắt cô bé là vô cùng đáng Sợ, giống như thỏ con nhìn thấy sói xám.
Đây là nỗi sợ hãi khi nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung.
Chẳng lẽ cô bé này thật sự không phải loài người, mà là một chủng loại chưa rõ nào đó?
Có khả năng này không?
Trong lòng Giang Nghĩa có vô vàn thắc mặc.
Rốt cuộc đằng sau tập đoàn Hoa Thượng cất giấu bí mật gì?!
Sự xuất hiện của bé gái trước mắt khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi, đặc biệt là khi phát hiện trên bê mặt cơ thể của cô bé còn mọc ra thực vật. Các nhân viên khuân vác sợ hãi, ai nấy đều trốn trong góc, sợ bị quái vật này làm hại.
Thật ra họ cũng không nghĩ thử xem, nếu như quái vật này thật sự lợi hại thì sẽ không bị nhốt trong chiếc thùng một cách đơn giản và bị con người coi như hàng hoá mà vận chuyển như thế.
Giang Nghĩa cầm ô đứng dưới mưa, nhìn thẳng vào mắt bé gái trong thùng, trong lòng cảm thấy vô cùng thương xót.
Anh cũng có con, cũng là con gái.
Nếu có người coi con gái của anh là hàng hoá vận chuyển tới vận chuyển lui thì chắc chắn anh sẽ băm kẻ đó thành từng mảnh.
Giang Nghĩa vươn tay về phía bé gái, muốn đưa bé đi.
Nhưng cô bé lại không dám ra khỏi thùng, tựa như con khỉ đã được thuần hoá, bất kỳ hành động nào cũng sẽ khiến cô bé sợ hãi.
Cô bé cuộn tròn trong góc chiếc thùng, đôi mắt chớp chớp đầy sợ hãi.
Lúc này một nhóm người tiến lên bao vây, hơn nữa trên tay ai cũng đều cầm súng.
Nhiều súng như vậy, dù là Giang Nghĩa cũng không thể an toàn rút lui.
Đám đông tránh ra, một người đàn ông bước tới, chính là người phụ trách tập đoàn Hoa Thượng ở quận Giang Nam, phó giám đốc Thân Lâm!
Anh ta đứng ở phía trước, lạnh lùng nhìn Giang Nghĩa.
Anh ta cứ tưởng phải đợi đến tối nay mới phải đối đầu trực diện với Giang Nghĩa, không ngờ lại tới sớm hơn, Giang Nghĩa một mình chạy đến bến tàu Hắc Thuỷ tự †ìm cái chết.
Thân Lâm hỏi: “Giang Nghĩa, nói cho tôi biết, vì sao anh lại đến đây?”
Vì sao?
Giang Nghĩa chỉ vào cô bé trong thùng, nói: “Đây là lý do tôi đến bến tàu Hắc Thuỷ”
Tối nay anh đến vì những điều này.
Thân Lâm cau mày: “Anh biết những gì rồi?”
Thực ra Giang Nghĩa chưa biết gì cả.
Nhưng anh cố ý nói: “Tôi biết gì hay không biết gì cần phải báo cáo với anh à?”
Thân Lâm ngẩn ra, sau đó nhún vai: “Không sao cả, dù anh không báo cáo với tôi thì tôi cũng sẽ không để anh được sống sót rời khỏi nơi này đâu.”
Anh ta giơ tay, lập tức, tất cả các khẩu súng đều nhắm vào Giang Nghĩa.
Chỉ cần Thân Lâm phất tay là mấy chục khẩu súng sẽ đồng loạt bắn và Giang Nghĩa sẽ chết chắc.