Chương 333
Đinh Nhị Tiến nhìn Giang Nghĩa: “Con đồng ý không?”
Giang Nghĩa cười nói: “Ba, ba hồ đồ à. Bức tranh chữ này là con tặng ba, nó thuộc sở hữu của ba, ba gật đầu là được, cần gì hỏi ý kiến con chứ?”
Diệp Tân Công nhìn chằm chằm Đinh Nhị Tiến: “Có…có được không?”
Trong lòng Đinh Nhị Tiến đắc ý vô cùng, thấy ánh mắt cầu khẩn của Thư Thánh đương thời, việc này vinh quang biết bao nhiêu?
Ông lắc đầu: “Không được.”
Sắc mặt Diệp Tân Công chợt biến.
Vương Chí Vinh thấy cơ hội phản công, lớn tiếng quát: “Đinh Nhị Tiến, anh đừng quá đáng quá. Bức tranh chữ này để chỗ anh có tác dụng gì chứ? Trình độ anh thấp không nói, còn có thể khiến bức tranh chữ hư hỏng, anh làm thế nào giữ gìn được? Anh có tư cách gì mà từ chối ông Diệp chứ?”
Đinh Nhị Tiến cười nói với Diệp Tân Công: “Ông Diệp, ngài đừng hiểu lầm, tôi từ chối có nghĩa là, tôi không bán cho ông. Mà là…tặng cho ông!”
Sao…
Vương Chí Vinh bên cạnh giống như nuốt phải ruồi mà khó chịu, những lời vừa nãy nói ra điển hình là “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”.
Ông ta mắng chửi trong lòng: Đinh Nhị Tiến, giả vờ con mẹ nó chứ!!!
Diệp Tân Công hai tay run rẩy, tuy 60 tỷ đối với ông mà nói không phải rất nhiều, nhưng lấy ra thật thì thịt có hơi đau xót đấy.
Lúc này đối phương vậy mà đồng ý miễn phí tặng cho ông, thật sự khiến ông vui mừng muốn điên.
Ông nói: “Lão đây nhận mà hổ thẹn.”
“Ái chà, ông Diệp đừng đùa, ngài là Thư thánh đương thời, là tấm gương của vãn bối, có thể đưa thứ này cho ngài là phúc đức của vãn bối! Xin ông Diệp đừng ghét bỏ, xin đừng ngại phiền mà nhận lấy.
Diệp Tân Công tiếp lấy, quay đầu lấy một tấm thẻ từ trong túi mình ra đưa cho Đinh Nhị Tiến: “Đây là thẻ hội viên của công hội thư pháp Diệp Thị, có nó, sau này cậu có thể đi vào bất kì công hội nào của Diệp thị trên cả nước.
Đinh Nhị Tiến vui mừng không xiết. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tấm thẻ này là thứ mà mỗi người nghiên cứu thư pháp đều nằm mơ mà muốn có được, Đinh Nhị Tiến không biết đã bao lần nhờ quan hệ mà không thể có được.
Mà giờ đã được như ước nguyện, nội tâm vui cực.
“Cám ơn, cám ơn ông Diệp đã yêu mến!”
Diệp Tân Công cười: “Chà, không cần khách sáo, cậu có thể bỏ thứ yêu thích mà đưa tặng cho lão, chứng minh nhân phẩm cao đẹp, là người tài. Sau này, chúng ta có thể giao lưu sâu hơn.”
“Không dám, không dám, vãn bối chỉ có thể theo ngài học hỏi mà thôi.”
Hai người khách sáo vài câu, lẫn nhau kính rượu, Diệp Tân Công mới lấy tranh chữ rời khỏi phòng bao.
Diệp Tân Công có được bút tích Đường Bá Hổ, Đinh Nhị Tiến có được thẻ hội viên của công hội Diệp Thị, hai người đều vui mừng không sao kể xiết, chỉ có Vương Chí Vinh mặt mày đen hầm, răng nghiến kèn kẹt.
Từ Thông thì không cần phải nói, 30 tỷ mua được một bức tranh chữ giả mạo, lòng tự sát đều có rồi.