Đinh Hoàng Liễu mỉm cười: “Ông nội quá khen rồi.”
“Ài, không cần khách sáo.
Đáng tiếc cháu là phận con gái, nếu cháu là con trai, vị trí gia chủ này ông bây giờ lập tức truyền cho cháu rồi.
Haizz, Phong Thành mọi mặt đều không bằng cháu, không khiến ông bớt lo.”
“Ông nội, Phong Thành em ấy chỉ là làm việc có hơi sốc nổi, thật ra năng lực cũng không tệ.”
Đinh Trung thở dài: “Nó ấy à, có thể chín chắn bằng một nửa của cháu thì tốt rồi.”
Một bên khác.
Đinh Thu Huyền tức tối trở về phòng làm việc, cô ném mạnh bản kế hoạch lên bàn, dùng đôi cao gót dằn mạnh chân, để lại vài vết ở trên sàn.
Chưa bao giờ có giây phút nào khiến cô khó chịu như bây giờ!
Trước đây người ngoài ức hiếp cô cũng thôi đi, bây giờ ngay cả người trong nhà cũng ức hiếp cô, còn bắt tay nhau ức hiếp cô, càng nghĩ càng ấm ức.
Nước mắt nói rơi là rơi.
Giang Nghĩa lập tức đi tới ôm cô: “Đừng khóc, như vậy chỉ khiến bọn họ càng vui hơn thôi.”
Đinh Thu Huyền lau nước mắt, ấm ức nói: “Nhưng đám người ông nội quá bắt nạt người khác, đâu thể làm việc như thế được? Em không muốn ở lại cái công ty này nữa.”
“Giang Nghĩa, hay là thôi đi?”
“Em trả cho ông nội 10% cổ phần đó, sau đó giống như ba mẹ, ở bên ngoài tìm một công việc ổn định?”
Giang Nghĩa mỉm cười kêu cô ngồi xuống: “Em ấy, chính là máu nóng bốc lên đầu, hồ đồ rồi.
10% cổ phần của nhà họ Đinh, đó là khái niệm gì? Mỗi năm em cái gì cũng không cần làm, lợi nhuận cuối năm ít cũng phải được 3-6 tỷ, dựa vào đâu không cần nữa?”
“Nhưng, em ở đây rất khó chịu!”
“Yên tâm, bọn họ không nhảy múa được lâu nữa đâu.”
“Có ý gì?”
Giang Nghĩa cười xấu xa nói: “Giống như những gì anh nói, những chủ hộ đó sẽ không đồng ý thay đổi kế hoạch, chủ hộ không đồng ý, đám người ông cụ có quyền lớn hơn nữa, cũng không làm được gì.”
Đinh Thu Huyền bĩu môi: “Trái tim của anh cũng quá rộng rồi, loại chuyện tốt này, các chủ hộ không tranh nhau yêu cầu đã coi như khách sáo lắm rồi, sao có thể từ chối chứ?”
Giang Nghĩa nhẹ nhàng nắm tay của cô.
“Tin anh, em bây giờ chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì không còn chuyện gì nữa rồi.”
“Ừ.”
Đinh Thu Huyền quả thật đã mệt rồi, nằm trên sô pha, đầu gối trên chân của Giang Nghĩa, thật sự ngủ thiếp đi.
Mà Giang Nghĩa lại móc điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi cho Lam Chí Cường.
Cất điện thoại đi.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Đinh Thu Huyền, trong lòng thầm nói: Thu Huyền, cố gắng nghỉ ngơi, những chuyện khác đều có anh.
Có anh thì sẽ không có vấn đề gì cả.”
Hơn một tiếng sau, mặt trời lên cao.
Đinh Phong Thành cầm một bản thảo vừa in xong, đi tới văn phòng chủ tịch.
“Ông nội, bản thảo cháu đã cho người viết xong rồi, ông xem giúp cháu xem có vấn đề gì không?”
“Ừ, cầm đây ông xem thử.”
Đinh Trung đọc lướt từ đầu tới cuối bản thảo, gật đầu: “Phong Thành, lần này cháu làm không tồi, bảo thảo này viết rất tốt.
Được, dựa theo bản thảo gọi điện cho từng chủ hộ, sớm giải quyết cho xong việc, cũng sớm khởi động.”
“Vâng, cháu đi gọi điện ngay.”
Đinh Phong Thành dùng điện thoại bàn của công ty gọi điện, như vậy sẽ càng chính thức hơn.
Anh ta đầu tiên là tìm số điện thoại của Quan Chí Toàn, liên tiếp ấn mấy số, sau khi kiên nhẫn chờ hơn 20 giây, điện thoại đã được kết nối.
“Alo?”
“Alo, Quan tổng, tôi là phó tổng giám đốc của chế tạo Đinh Dung --- Đinh Phong Thành, có chuyện liên quan tới việc cải tạo muốn thương lượng với ông…”\u0003\u0003\u0003.