Trưởng tàu không tức giận, ngược lại còn bị lời này chọc cười.
Thân là trưởng tàu, có thể nói ở đây, ông ta là người đứng đầu, mọi người đều phải nghe lời ông ta.
Cậu định đuổi tôi đi?
Dựa vào cái thá gì?
Tên trưởng tàu cười khểnh: “Cậu thanh niên, cậu tưởng mình đánh đấm giỏi là cả thế giới đều xoay quanh cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu không thoát tội được đâu!”
Giang Nghĩa không chút cảm xúc lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu đen từ trong túi áo khoác rồi vứt lên bàn.
Anh không nói thêm lời nào cả.
Tên trưởng tàu sững người, cậu ta đang làm gì vậy?
Mua chuộc?
Ông ta vô thức cầm cuốn sổ lên.
Chỉ mới cầm mà tim ông đã nhảy lên một nhịp, hình như ông ta đã thấy cuốn sổ này ở đâu rồi, nhìn hơi quen.
Khi mở cuốn sổ ra, ông ta mới ngỡ ngàng phát hiện đây là chứng thư đặc biệt chỉ cán bộ cấp cao mới có!
Cỡ trưởng tàu như ông căn bản là không có tư cách sở hữu loại chứng thư này.
“Đây……!
Tên trưởng tàu nhìn cuốn sổ nhỏ, rồi lại nhìn Giang Nghĩa.
Trong phút chốc, mặt ông ta liền tái hẳn đi, sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Có thể sở hữu chứng thư như thế này nghĩa là người thanh niên trước mặt này chính là một nhân vật vô cùng lợi hại.
Cộng thêm những lời Giang Nghĩa vừa nói, tên trưởng tàu càng lúc càng cảm thấy sự tình không ổn.
Người thanh niên này chắc chắn không đơn giản như ông ta nghĩ.
Ông ta run run mở cuốn sổ màu đen ra.
Sau khi nhìn rõ thân phận của Giang Nghĩa, mồ hôi lạnh liền tuôn ra như suối.
Tổng phụ trách khu Giang Nam!.
Đam Mỹ Trọng Sinh
Nếu so với Giang Nghĩa thì ông ta chỉ là một con kiến nhãi nhép.
Ông đã ăn gan hùm mật gấu gì mà dám bắt giữ Giang Nghĩa?
Soạt!
Tên trưởng tàu lập tức đứng dậy rồi hành lễ với Giang Nghĩa.
Mấy tên cảnh sát xung quanh đều sững sờ, không hiểu tại sao thái độ của trưởng tàu lại thay đổi chóng mặt như thế.
Giang Nghĩa vươn tay cầm lại cuốn sổ.
“Bây giờ ông đã hiểu ai ở ai đi chưa?”
Lời của Giang Nghĩa làm ông ta sợ mất hồn mất vía, vội vàng gật đầu.
“Tôi xin lỗi, tôi thật sự không biết thân phận của ngài, nếu như biết trước thì chắc chắn tôi sẽ không…..”
“Biết trước?” Giang Nghĩa cười lạnh: “Nếu ông biết trước thì tôi làm gì có cơ hội thưởng thức cảnh tượng nực cười như thế? Là một trưởng tàu nhưng ông lại nhiều lần lơ là nhiệm vụ, ông không muốn ngồi cái ghế này nữa nhỉ?!”
“Không!!!! Tôi muốn, tôi muốn ạ.”
“Muốn?”
Đầu ông ta lập tức nhảy số, lễ phép nói: “Tôi biết sai rồi, xin ngài yên tâm, bây giờ tôi sẽ sửa sai ngay lập tức để khiến ngài hài lòng.”
Ông ta vung tay lên, nói với mấy tên cảnh sát trên tàu: “Đi theo tôi!”
Tên trưởng tàu dẫn theo mấy tên cảnh sát quay lại khoang số 05.
Lúc này, Sơn Tiêu và mấy tên đàn em đã bình phục rồi lại tiếp tục chiếm chỗ.
Tân Uẩn vẫn đứng ở chỗ cũ.
Bây giờ cô đã không còn quan tâm đến chỗ ngồi nữa rồi, cô chỉ muốn biết Giang Nghĩa có xảy ra chuyện gì không thôi.
Nhìn thấy trưởng tàu phừng phừng lửa giận tiến tới, Tân Uẩn cứ tưởng Giang Nghĩa đã nói cái gì đắc tội người ta nên định nói giúp Giang Nghĩa vài câu.
Nhưng ai ngờ, trưởng tàu lại đi đến trước mặt bọn Sơn Tiêu rồi hét lớn: “Đây không phải là ghế của mấy người, mau đứng lên!”
Sơn Tiêu bị đánh nên vẫn còn đang ôm một bụng tức.
Anh ta lại gác chân lên bàn, khinh khỉnh nói: “Ông đây không đi đấy, mấy người làm gì được tôi? Ông dám đánh tôi thì phải bồi thường và ngồi tù đấy.”\u0001.