Đối diện với lời mời bất ngờ như vậy, trái tim Tân Uẩn đột nhiên đập nhanh hơn.
Đồng ý?
Từ chối?
Rõ ràng biết đối phương đã có gia đình, biết rõ đối phương chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ mới mời mình, rõ ràng biết trong lòng đối phương không có vị trí của mình.
Lý trí nói với cô ta, nên từ chối, không thể hãm sâu vào.
Nhưng, đối diện với lời mời của người mà mình yêu, sao có thể từ chối đây?
Hãy để cô ta tùy hứng một lần đi.
Cho dù một lần cũng được, cô ta muốn trở thành nửa kia của anh, lừa gạt bản thân cũng được, chỉ một lần này thôi, đã từng có, vậy là đủ rồi.
Sau khi xoắn xuýt, Tân Uẩn trịnh trọng gật đầu.
“Được, tôi đồng ý với anh!”
Sau khi có được cậu trả lời của Tân Uẩn, Giang Nghĩa mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, ba người nói chuyện với nhau mấy câu rồi ai về phòng người nấy nghỉ ngơi, sau đêm dài đằng đẵng, ngày hôm sau, ba người đã khôi phục lại tinh thần, du ngoại Nam Thành một vòng.
Không nói đến những sự nguy hiểm ẩn nấp trong bóng tối của Nam Thành, chỉ nhìn sự phồn hoa bên ngoài, cũng đủ để thu hút người khác.
Đây là một thành phố lớn, hiện đại.
Nếu như chỉ đến du lịch, không nói đến những chuyện lộn xộn kia, thì có thể cảm nhận được hơi thở văn hóa chỉ có ở thành phố này.
Trời, sắp tối rồi.
Thời gian diễn ra bữa tiệc sắp đến, sau khi đưa Tân Tử Dân về khách sạn, Giang Nghĩa xuống dưới tầng lái xe ra, đợi Tân Uẩn đi xuống.
Mười phút sau, người đã đến.
Mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, xương quai xanh trắng nõn thu hút khiến tất cả người đi đường phải nhìn sang.
Đôi chân dài, thon thả, khiến người khác phải suy nghĩ xa xôi.
Khuôn mặt tinh xảo, dáng người hoàn mỹ, cộng thêm trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ, tối nay, Tân Uẩn sẽ là ngôi sao sáng nhất.
Cho dù là Giang Nghĩa, nhất thời cũng khó có thể dời mắt.
.
truyện tiên hiệp hay
Bốn chữ: Xinh đẹp vô cùng.
“Đi thôi.”
Giọng nói của Tân Uẩn vang lên, Giang Nghĩa mới ý thức được đối phương đã lên xe, cười ngượng ngùng, khởi động xe rời khỏi khách sạn, đi đến nơi diễn ra bữa tiệc.
Địa điểm tổ chức bữa tiệc không quá xa, lái xe khoảng hơn hai mươi phút, xe của bọn họ đã đến bên dưới tòa nhà.
Phía sau tòa nhà là một bãi đậu xe lớn, lúc này đã chật kín các loại xe hơi hạng sang, có thể nhìn ra, hôm nay đến tham gia bữa tiệc không phú thì quý.
Chỉ cần nhìn vào những chiếc xe này là biết.
Vì có quá nhiều xe, nên rõ ràng không đủ chỗ để xe, Giang Nghĩa tìm rất lâu mới tìm thấy một vị trí trống.
Lúc anh chuẩn bị cho xe đỗ vào, tinh ý phát hiện ra phía đối diện có một chiếc xe đang tăng tốc, nhìn động tác của đối phương, chính là muốn tranh giành vị trí đỗ xe đang còn trống kia.
Giang Nghĩa đến trước, sao có thể để người khác cướp mất vị trí đậu xe chứ?
Anh lập tức bẻ lái, tăng tốc, dùng một cách vô cùng tinh xảo để giành trước, đem xe đỗ vào, cả quá trình liền mạch, lưu loát, giống như đang biểu diễn xiếc.
Tân Uẩn giơ ngón cái lên.
“Không nhìn ra, kỹ thuật lái xe của anh lại tốt như vậy.”
Nếu như cô biết lúc trước Giang Nghĩa còn tay đua đã ký hợp đồng với đội đua của nhà họ Lâm, sợ là sẽ càng kinh ngạc.
Dừng xe, cởi dây an toàn.
Anh vẫn chưa xuống xe, chỉ thấy chiếc xe giành chỗ để xe lúc nãy đậu bên cạnh, một người đàn ông từ trên xe đi xuống, rất bất mãn đá một phát vào bánh trước của Giang Nghĩa.
“Cút xuống đây cho tôi!”
Giang Nghĩa cau mày, ra hiệu cho Tân Uẩn đừng vội xuống xe, ở trên xe đợi trước đã.
Sau đó, anh đẩy cửa đi xuống, thờ ơ nói: “Anh làm cái gì?”
“Làm cái gì?” Người đàn ông hung dữ nói: “Vị trí để xe này là của tôi, anh mau tránh ra cho tôi!”.