Chiến Thần Tu La

Chương 557


Giám đốc Tào và Lưu Đức Vượng liếc nhìn nhau, trong âm thầm nở nụ cười gian xảo.

Lúc này, Đinh Thu Huyền đi tới nói: “Có thể để tôi xem bill và biên nhận không?”
“Được.


Lưu Đức Vượng đưa đồ cho Đinh Thu Huyền.

Bản thân Đinh Thu Huyền là lãnh đạo cấp cao của chế tạo Đinh Dung, ở phương diện này có năng lực nghiệp vụ rất thành thạo, có phải thật không, nhìn một cái thì có thể nhìn ra.

Sau khi phân biệt kỹ, Đinh Thu Huyền thở dài.

“Quả thật là giả.


Lần này, bà bác ông chú càng đứng không yên nữa, chỉ vào mũi của Lưu Đức Vượng mà mắng, thậm chí còn muốn xông lên tát cho Lưu Đức Vượng hai cái.

Kết quả bảo vệ lập tức đi tới ấn tay của bà bác lại, mấy người trực tiếp khiêng bà bác ra ngoài.

“Ha, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, dám gây sự sao? Lá gan thật lớn!”

Lưu Đức Vượng quở trách mọi người: “Bây giờ chân tướng đã rõ, các người cầm bill, biên nhận giả thì đến lừa người? Thật sự coi người của Star Jewelry chúng tôi không hiểu nghề, dễ lừa sao?”
“Lùi một vạn bước lại nói, cho dù bill mà các người cầm là thật, những kẻ thấp kém như các người, tôi làm sao có thể tin các người không phải sau khi mua xong đồ thì tráo đồ chứ?”
“Vốn có thái độ công chính vô tư, chuyện này, tôi tuyệt đối ủng hộ giám đốc Tào.


“Các người quậy phá cũng được, kiện cũng được, Star Jewelry chúng tôi sẽ không sợ.

Nói cho các người biết, hôm nay đừng hòng ai lấy lại được tiền.


Nói thật sự là đường hoàng.

Các ông chú bà bác khổ mà không thể nói được, thật sự bị đối phương lừa triệt để rồi.

Bọn họ thế nào cũng không ngờ, bill và biên nhận do chính Star Jewelry đưa vậy mà là đồ giả? Thì ra đối phương ngay từ đầu đã lưu lại chiêu sau.

Những ông chú bà bác này đều có tuổi, tham chút lợi nhỏ, đâu có nghĩ ngợi nhiều như vậy?
Đây là kiểu tham cái lợi nhỏ chịu thiệt lớn một cách điển hình!
Giang Nghĩa thầm bội phục, có thể làm được bước này cũng không đơn giản, hai con cáo già giám đốc Tào và Lưu Đức Vượng lợi dụng danh tiếng của Star Jewelry lừa tiền không nói, còn sử dụng các loại thủ đoạn bỉ ổi.

Nói đạo lý, đi theo quy trình là vô dụng rồi.


Tất cả điều kiện có lợi ngay từ đầu đều bị đối phương chiếm, các ông chú bà bác chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Tô Cầm thở dài: “Nghĩa à, chúng ta về thôi.


Mắt thấy còn quậy nữa cũng vô ích, chuyện này ngoài nhận thua còn có thể làm sao chứ?
Tuy nhiên, Giang Nghĩa lại hờ hững nói: “Mẹ, đừng gấp, chuyện con đã đồng ý với mẹ thì nhất định sẽ làm được; hôm nay con nói họ phải hoàn lại tiền thì nhất định phải hoàn lại tiền.

Không chỉ có mẹ, tiền xương máu của tất cả cô chú ở đây, đều phải lấy lại không thiếu một đồng!”
Mọi người đều dùng ánh mắt không tin nhìn sang Giang Nghĩa, loại chuyện này sao có thể làm được chứ?
Lưu Đức Vượng càng khinh thường mà nói: “Cậu thanh niên, khẩu khí đừng quá ngông cuồng, muối tôi từng ăn nhiều hơn cơm cậu đã ăn, cậu ở trước mặt tôi tính là cái rắm gì chứ.


“Hoàn tiền sao? Dựa vào đâu chứ?”
“Cậu căn bản không chứng minh được thứ này được mua từ Star Jewelry chúng tôi, lẽ nào muốn cưỡng chế trả hàng?”
“Nói cho cậu biết, bảo vệ của tôi không phải ăn chay; nếu cậu gây lớn chuyện, một cuộc điện thoại của tôi, người của cục cảnh sát sẽ đưa cậu đi, nhốt 3-5 năm.


“Đấu với tôi, cậu cũng xứng sao?”
Nói xong, ông ta nhận lấy một điếu thuốc của giám đốc Tào, rất tự đắc mà hút.

Tiểu nhân đắc chí!
Những xung quanh hận đến mức ê răng, nhưng lại không thể làm được gì.

Có điều, Giang Nghĩa không quan tâm, anh bình tĩnh nói: “Tôi nói hoàn tiền thì nhất định phải hoàn tiền, không có chứng cứ thì làm sao? Tôi muốn ông hoàn tiền thì ông phải hoàn tiền!”.

Bình Luận (0)
Comment