Chiến Thần Tu La

Chương 610


“Mày muốn làm gì?”
“Mày có biết làm vậy với tao là phạm pháp không hả?”
“Buông tao ra nhanh lên, nếu không tao sẽ khởi tố mày, kiện mày đến tán gia bại sản.


Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn anh ta.

“Miệng của mày thối quá, phải rửa một chút.


“Để tao súc miệng giúp mày.


Nói xong, Giang Nghĩa trực tiếp nhấn đầu của Diêm Khải Văn và trong bồn cầu, thuận tay nhấn nút bấm, nước liền trào lên bao quanh cả khuôn mặt của Diêm Khải Văn.

Diêm Khải Văn đau đớn giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Giang Nghĩa ấn chặt xuống.


Làm xong một lần, Giang Nghĩa kéo anh ta lên, sau đó lại tiếp tục lần thứ hai, lần thứ ba.

Sau khi làm xong bảy tám lần, Diêm Khải Văn đã uống một bụng nước, ngay cả sức lực vùng vẫy cũng không có, bị Giang Nghĩa ném vào trong phòng.

“Bây giờ thành thật hơn chưa?”
Diêm Khải Văn không ngừng ho khan, dùng áo lau nước trên mặt, chỉ vào Giang Nghĩa rồi nói: “Tao sẽ nhớ kỹ món nợ này, mày chờ đó cho tao, tao sẽ khởi tố mày với tòa án, tao muốn mày tán gia bại sản, tao muốn! "
“Miệng vẫn rất thối nhỉ?”
Giang Nghĩa cầm lấy cây chà nhà vệ sinh đánh vào miệng Diêm Khải Văn, đánh đến nỗi làm miệng của anh ta đỏ bừng, sưng to, giống như trên miệng có dán hai cây xúc xích to.

“Đã yên phận chưa?”
Diêm Khải Văn không còn dám kêu loạn nữa, tú tài có gặp phải binh cũng không dám nói lý, đứng trước một sức mạnh tuyệt đối, bạn nói càng nhiều thì càng bị đánh hung ác hơn.

Dừng lại một chút, Diêm Khải Văn lấy chút dũng khí mà nói: “Mày đánh tao cũng không sao hết, nhưng mà mày phải trả khoản phí tổn thất danh dự mười tám tỷ cho tao, đây chính là quyết định của tòa án, không phải là do tao phán, nếu như bọn mày không trả thì tòa án sẽ không bỏ qua cho bọn mày.


Trên mặt Diêm Khải Văn lộ ra nụ cười đắc ý.

Mặc dù bị đánh rất thê thảm, nhưng mà anh ta vẫn cảm thấy mình có thể chiếm thế thượng phong.

Giang Nghĩa biết đánh nhau thì sao chứ?
Mày có tiền chắc?
Không có tiền, kết quả không phải là như vậy à? Kết quả cũng phải nhận chế tài của tao mà thôi.

Còn chưa đợi Diêm Khải Văn đắc ý bao lâu, Giang Nghĩa đã móc ra một thẻ ngân hàng phát ra ánh sáng vàng lấp lánh: “Mười tám tỷ có đúng không, lấy xong rồi thì cút cho tao.


“Hả?”
Diêm Khải Văn ngây ra như phỏng.


Không phải đó chứ, cái tên này không chỉ biết đánh nhau, ngay cả khoản tiền mười tám tỷ cũng có thể thanh toán nhanh chóng, đúng là có tiền.

“Này là mười tám tỷ đó, không phải là một tỷ tám hay là một trăm tám mươi triệu đâu, mày chắc là trong thẻ có nhiều tiền như thế?”
“Hình như là mày rất thích nói nhảm?”
Diêm Khải Văn bị dọa cho xanh mặt, không dám làm càn với Giang Nghĩa nữa, nhanh chóng lấy máy quét thẻ ra chuyển mười tám tỷ trong thẻ của Giang Nghĩa đi.

Đinh một tiếng, chuyển khoản thành công.

Giang Nghĩa thật sự rất có tiền.

Diêm Khải Văn không còn lời nào để nói, đánh thì cũng đánh không lại người ta, muốn dùng tiền để ép người ta đi vào khuôn khổ, kết quả là trong cái thẻ mà người ta tiện tay móc ra không chỉ có mười tám tỷ.

Người đàn ông này thật là lợi hại.

Trước khi đi, Diêm Khải Văn lại dùng giọng điệu khiêu khích mà hỏi: “Mày có dám nói ra tên của mày không?”
Giang Nghĩa cười lên ha ha.

“Tao tên là Giang Nghĩa, là một nhân viên bình thường của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.



“Giang Nghĩa à, hay lắm, tao nhớ kỹ tên của mày, mày chờ đó mà xem!”
“Sao nào?”
Giang Nghĩa tùy tiện đá một đá, làm cục đá ở trên đất văng ra ngoài rồi trực tiếp đập vào miệng của Diêm Khải Văn, làm miệng của anh ta rách một đường, máu tươi chảy ra.

“Ui da! "
Diêm Khải Văn xem như cũng có não rồi, vội vàng kêu đàn em đi ngay, không dám nói thêm một lời cay nghiệt nào trước mặt Giang Nghĩa.

Thủ đoạn của cái tên này thật sự quá kinh khủng.

Chẳng bao lâu, Diêm Khải Văn liền dẫn theo cả đám đàn em đi khỏi đó.

Dương Quân Như ngồi ở bên đường nắm chặt tay La Phong, cung kính nói với Giang Nghĩa: “Cảm ơn anh, cảm ơn.

”.

Bình Luận (0)
Comment