Giang Nghĩa chủ động giảm tốc độ.
“Giảm tốc? Giang Nghĩa đang định làm gì?”
“Hình như cậu ta đang dùng kỹ thuật bẻ cua mà Phong Điểu đã dùng lúc đầu, chọn thời điểm và tuyến đường hoàn hảo, giảm tốc rồi lại tăng tốc.
”
Nhưng thực tế đã chứng minh rằng kỹ thuật cua này chỉ mạnh hơn người bình thường chứ không thể thắng nổi cua phiêu di tốc độ cao mà.
Giang Nghĩa từ bỏ sở trường của mình rồi đi học sở đoản của đối phương, không phải rất nực cười sao?”
Mọi người đều ngơ ngác không hiểu Giang Nghĩa đang định làm gì.
Từ bỏ cách bẻ cua tốc độ cao mà chọn cách cua chậm hơn, thế là sao?
Chúc Minh cau mày, anh ta không nghĩ Giang Nghĩa là kiểu người hồ đồ đâu, Giang Nghĩa làm như thế nhất định phải có đạo lý gì đó, nhưng rốt cuộc là đạo lý gì?
Đột nhiên, Chúc Minh phản ứng lại, khúc cua này chẳng phải là….
“Sau một đoạn nữa chính là vị trí Dương Tuấn Thiên xảy ra tai nạn! Nếu cứ cua nhanh như thế thì sẽ đâm vào chiếc xe đã thành phế liệu của Dương Tuấn Thiên!!!!”
Lời này khiến mọi người bừng tỉnh.
Lúc này đây, mọi người mới nhớ ra chuyện này.
Sự tình hệt như Chúc Minh đã dự liệu, màn hình lớn chuyển góc, mọi người chỉ nhìn thấy Phong Điểu vẫn dùng cua phiêu di tốc độ cao để băng qua.
Nhưng thứ chắn ngang trước mặt anh ta lại là chiếc xe phế liệu của Dương Tuấn Thiên!
“Không ổn rồi.
”
Thấy mình sắp đâm vào chỗ đó, Phong Điểu phản ứng thần tốc, anh ta dùng chân đạp phanh rồi bẻ lái thật mạnh.
Lúc này, chiếc ferrari phía sau lại rất nhẹ nhàng lướt qua.
Giang Nghĩa không hề chọn cách cua tốc độ cao mà lại bẻ cua hệt như sách giáo khoa, chọn tuyến đường bẻ cua chuẩn nhất, hoàn toàn tránh khỏi chiếc xe của Dương Tuấn Thiên.
Khi Phong Điểu phanh gấp, Giang Nghĩa đã sớm gạt cần tăng lên vận tốc nhanh nhất rồi phi như bay vượt lên chiếc Lamborghini bên cạnh.
Đây chính là sự việc ngoài ý muốn!
Đây chính là sự khác nhau giữa thi đấu và luyện tập!
Khi luyện tập, sẽ không bao giờ có một chiếc xe nát chắn giữa đường đua, nhưng trong cuộc đua hôm nay lại xuất hiện tình huống như thế.
Kỹ thuật của Giang Nghĩa có thể không thắng nổi Phong Điểu nhưng anh có thể lợi dụng bất kỳ cách thức nào để chiến thắng đối thủ.
Đây chính là sự khác nhau giữa một tay đua thực chiến và một tay đua được huấn luyện.
Mấu chốt nhất là cách của Giang Nghĩa vô cùng quang minh chính đại chứ không hèn hạ như Dương Tuấn Thiên.
Thế trận đã bị đảo ngược!
“Phắc!!!!”
Phong Điểu đánh mạnh tay lái rồi vội vàng đạp ga đuổi theo.
Nhưng đã quá trễ.
Với một sai lầm lớn như vậy trong cuộc đua và đoạn đường còn lại cũng không dài lắm, dù tính năng của Lamborghini có mạnh thế nào cũng không thể đuổi kịp.
Hai mắt Phong Điểu đỏ bừng, anh ta cắn răng dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo Giang Nghĩa.
Nhưng cuối cùng anh ta chỉ có thể trừng trừng nhìn chiếc ferrari 458 kia cán đích trước.
Giang Nghĩa, thắng rồi!
Vèo~~~~~
Chiếc Lamborghini cũng băng qua vạch đích rồi từ từ dừng lại.
Phong Điểu mở cửa bước xuống, vẻ mặt vô cùng thất vọng, trận này anh ta thua ngu quá.
Cả hiện trường đều im phăng phắc.
Khán giả chưa từng chứng kiến tình huống như thế này, Giang Nghĩa thắng đó, nhưng anh ta thắng thật sao.
Chúc Minh là người đầu tiên không phục.
“Không được, trận này không tính, trên đường có chướng ngại vật, đây không phải là một cuộc đua công bằng, nhất định phải đua lại lần nữa.
”
Đây cũng là suy nghĩ của phần lớn khán giả.
Nhưng….
Phong Điểu lại ngẩng đầu nhìn lên trên sao trời và hét một tiếng thật to để giải toả hết mọi sự bực tức, sau đó anh ta nhìn về phía Giang Nghĩa ở đằng xa, bình tĩnh nói: “Không cần đua nữa, trận này tôi thua rồi.
”.