Giang Nghĩa chỉ đứng đó bất động, không có bất kỳ động tác nào, thậm chí còn chả đụng vào lá bài.
Dù có muốn giở mánh, nhưng cũng đâu làm được đâu chứ.
Về điều này, câu trả lời của Giang Nghĩa rất đơn giản: "Thực ra không khó để biết lá bài lớn nhỏ thế nào, chỉ cần nhớ trình tự của lá bài là được."
"Trình tự của lá bài?"
"Ừm, bởi vì mỗi ván bài đều sử dụng bài mới, mà bài mới có một điểm chung, đó là tất cả các quân bài sẽ được sắp xếp theo thứ tự A ~ K, đây là khi bài được ra thị trường sẽ được xếp như vậy."
"Sau đó thì sao?"
Giang Nghĩa cười nhẹ: "Sau đó, khi anh biết trình tự quân bài ban đầu, thì chỉ cần xem kỹ thuật xáo bài của người chia bài, khi cô ấy xáo bài, thì nhìn kỹ từng tấm bài được đặt ở vị trí nào, rồi nhớ vị trí của mỗi lá bài là được.
Như vậy, khi phát từng lá bài ra, anh sẽ biết rõ đó là bài gì."
Tất cả những ai nghe nói điều này đều choáng váng.
Nhìn thứ tự xáo bài, và nhớ ngay tại chỗ?
Xin hỏi, bộ não của anh có phải là máy tính không vậy?
"Đừng nói nhảm nữa!" Đinh Phong Thành mắng: "Cậu cho rằng tôi là đồ ngốc à? Loại chuyện này sao có thể làm được?
"Tôi, có thể làm được."
Mặc dù Giang Nghĩa chắc chắn như vậy, nhưng không ai tin, kỹ thuật như vậy là quá khoa học viễn tưởng rồi.
Giang Nghĩa nhàn nhạt nói: "Hay là để tôi thị phạm cho xem? Người chia bài, cô xáo bài ngay tại chỗ, tôi có thể báo chính xác từng lá bài."
Đinh Phong Thành xua tay: "Làm theo lời cậu ta đi!"
Người chia bài cũng rất tò mò nên đã chủ động lấy ra một bộ bài mới, đúng như lời Giang Nghĩa nói, việc sắp xếp chúng theo thứ tự A ~ K, đây là chuyện thường.
Sau đó, cô ta xáo bài công khai, thủ pháp rất điêu luyện, các quân bài được xen kẽ rất nhanh.
Người bình thường đừng nói là nhớ vị trí quân bài nữa, mà ngay cả bài được xen kẽ nhau thế nào cũng chả nhìn rõ được nữa.
Lặp lại thủ pháp này ba lần.
Đinh Phong Thành giễu cợt nói: "Giang Nghĩa, cậu chém gió nói có thể nhớ thứ tự quân bài, nói đi!"
"Đơn giản thôi.
Bắt đầu với lá bài đầu tiên, lần lượt là 8 bích, 9 rô, 2 chuồn, J chuồn, A cơ..."
Giang Nghĩa báo một loạt quân bài, mỗi một tờ anh báo tên, người chia bài sẽ mở một lá.
Giống hệt nhau!
Tất cả những ai nhìn thấy kỹ năng độc đáo này đều vô cùng kinh ngạc, không có gì lạ khi Giang Nghĩa có thể dự đoán chính xác ván bài, có lẽ khi bài được phát ra thì anh đã biết bài ai lớn nhất ai nhỏ nhất rồi.
Không, trên thực tế, anh đã biết ai sẽ thắng vòng này trước khi các quân bài được chia ra rồi.
Trong tình huống này mà anh thua tiền thì mới lạ đó!
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hồn bạt vía như vậy, Đinh Phong Thành không muốn phục cũng phải phục, vốn muốn đưa Đinh Thu Huyền vào tròng, nhưng kết quả mình lại là người vào tròng.
390 tỷ, tiền tiết kiệm cả đời của anh ta, đều tiêu hết rồi.
Đinh Phong Thành cuống đến mức muốn khóc.
Nhưng lúc này, Đinh Hoàng Liễu khi không lại lên tiếng nói: "Haiz, thật đáng tiếc, thua nhiều tiền như thế này, ngay cả cơ hội gỡ gạc cũng không có.
Phong Thành à, cũng đừng buồn."
"Giá như ông chủ Ninh Luân ở đây thì tốt rồi, có lẽ có thể cho anh 3 ngàn tỷ như mua cổ phần của công ty, tạm thời lấy cổ phần của anh, cho anh tiền gỡ gạc.
Ha ha.
Nói đùa thôi."
Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng.
"Phải ha, mình vẫn còn cổ phần của công ty!"
"Mình vẫn chưa đi đến bước nghèo rớt mồng tơi, mình có thể thế chấp cổ phần trước, thắng được tiền rồi lấy lại."
Đinh Phong Thành đã mất bình tĩnh, hai mắt đỏ hoe, hét lớn: "Anh Hải, tôi muốn đưa cổ phần của công ty cho anh, anh đổi một ít chip cho tôi!!!".