Thấy Giang Nghĩa lấy ngân châm ra, sắc mặt của người thẩm vấn vô cùng tệ, anh ta tức giận nói: “Chuyện đó, chúng tôi cũng có quy tắc của mình, không thể kiểm tra lại, phải….”
Giang Nghĩa quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, tên thẩm vấn lập tức ngậm miệng.
Quy tắc khỉ gì đó, trước mặt Giang Nghĩa đều không có tác dụng.
Anh em nhà họ Đỗ kinh ngạc.
Xem ra thân phận của Giang Nghĩa vô cùng tôn quý, đến cả người thẩm vấn cũng không dám đáp một câu.
Trong khi vừa nãy, anh ta liên tục dương oai diễu võ, hô hét vào mặt hai người bọn họ, căn bản không thèm xem bọn họ vào mắt.
“Hai người, phối hợp một chút.”
“Vâng.”
Giang Nghĩa dùng ngân châm trên người hai anh em, sau khi tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng thì anh phát hiện cả hai anh em đều không có vấn đề gì.
Ngoài trừ adrenaline hơi cao sau khi đá xong hiệp một thì tình trạng cơ thể đều vô cùng khoẻ manh, không hề có dấu hiệu sử dụng doping.
Với kết quả như vậy, Giang Nghĩa thở phào nhẹ nhõm.
Anh cũng rất lo rằng anh em nhà họ Đỗ đã sử dụng doping.
Nếu thật sự như thế thì anh sẽ vô cùng thất vọng.
May mà hai người vẫn giữ được mình.
Giang Nghĩa cất ngân châm rồi quay đầu nhìn tên thẩm vấn: “Giải thích đi.”
Mặt anh ta đỏ lên, rõ ràng đang có âm mưu gì đó, nhưng sau cùng, anh ta vẫn nguỵ biện: “Chuyện này, chắc ngài không rành y học lắm nên không kiểm tra ra?”
“Khai thật đi!”
Giang Nghĩa gầm lên một tiếng, toàn thân toả ra một luồng áp lực kiến tên thẩm vấn không thể thở nổi.
Khí thế của chiến thần Tu La, ai mà sánh nổi!
Tên thẩm vấn sợ hãi lùi về sau một bước, trong cơn hoảng loạn, một chiếc bình rơi ra từ ngực anh ta.
“A!!!!!!”
Thấy chiếc bình rơi xuống, tên thẩm vấn càng thêm căng thẳng.
Anh ta vội vươn tay nhặt lấy nhưng vẫn chậm một bước, Giang Nghĩa đã nhặt chiếc bình lên.
Với một người tinh thông y thuật như Giang Nghĩa thì chỉ cần liếc qua cũng biết bên trong có vấn đề.
Thứ trong bình chính là doping.
Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn tên thẩm vấn: “Là một người thẩm vấn, tại sao trên người anh lại mang theo doping?”
“Cái đó, chuyện này, ngài hãy nghe tôi giải thích, mọi chuyện là thế này.”
Anh ta cứ lắp ba lắp bắp, căn bản không biết đang nói gì.
Hai anh em cũng ngây người, tới lúc này họ đã hiểu ra mọi chuyện.
Đỗ Khôn tiến lên nắm lấy cổ áo tên thẩm vấn: “Mày dám vu khống bọn tao?”
Lúc này, phòng tuyến trong lòng tên thẩm vấn đã hoàn toàn sụp đổ, anh ta cay đắng nói: “Không phải tôi, tôi chỉ làm theo lệnh thôi, mọi chuyện đều do Mạnh Văn sai tôi làm.”
Đỗ Càn đi tới: “Đúng rồi, lúc sáng huấn luyện viên La Phong đã nói với tôi một chuyện.
Tối hôm qua Mạnh Văn cầm theo tiền tới tìm huấn viện viên, để bọn tôi nhả kèo nhưng bị La Phong dứt khoát từ chối.
Sau đó Mạnh Văn thề rằng sẽ cho bọn tôi nếm mùi đau khổ, nói gì mà chắc chắn bọn tôi không thắng nổi đâu.”
Đúng vậy, nếu lợi dụng doping để khiến anh em nhà họ Đỗ bị treo giò thì câu lạc bộ Thiên Nguyên có thể thắng sao?
Nếu ngọn giáo sắc bén nhất và tấm khiên kiên cố nhất đồng thời bị treo giò thì những thành viên còn lại của câu lạc bộ Thiên Nguyên sẽ mất tự tin, ưu thế khó khăn lắm mới tạo dựng được cũng sẽ tan thành mây khói.
Giang Nghĩa lạnh lùng nói: “Hiệp hai sắp bắt đầu rồi, hai người mau quay về thi đấu đi, ở đây cứ giao cho tôi.”
“Xin nhờ cả vào Giang thần y.”
Hai anh em vội vàng rời đi để tham gia thi đấu hiệp hai.
Giang Nghĩa ở trong phòng nhìn tên thẩm vấn, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng hai chân anh ta mềm nhũn rồi ngã phịch xuống đất..