CHƯƠNG 788
Hôm nay Tân Uẩn hạnh phúc ngập tràn.
Sau cả một thời gian dài, đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay của Giang Nghĩa, tuy rằng chỉ là một cái nắm tay hình thức nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Phải biết bình thường làm gì có cơ hội được Giang Nghĩa nắm tay.
Lúc này, Tân Uẩn không còn coi mình là bạn nhảy của Giang Nghĩa nữa mà coi mình là cô dâu của Giang Nghĩa, và nơi họ chuẩn bị bước vào không phải là phòng khiêu vũ mà là lễ đường.
Mặc dù là tự lừa mình dối người nhưng trong đời chỉ có một cơ hội duy nhất như vậy, cô ta ảo tưởng một lần thì đã làm sao?
Sau khi từng cặp đôi tiến vào, cuối cùng cũng đến lượt Giang Nghĩa và Tân Uẩn.
Cửa vào, lễ tân nở một nụ cười tượng trưng, nói: “Xin phép được xem thư mời của hai người.”
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt lễ tân đông cứng lại, vì anh ta nhận ra có điều gì đó không ổn ở cặp đôi này.
Cô gái thì không có vấn đề gì, trang điểm ăn mặc tỉ mỉ khéo léo, chưa kể còn trông rất xinh đẹp, phù hợp với chủ đề của buổi khiêu vũ tối nay.
Vấn đề nằm ở người đàn ông.
Người đàn ông trước mặt mặc dù không thể nói là lôi thôi, nhưng nhìn sơ qua cũng biết là dùng hàng vỉa hè, từ đầu đến chân tới sáu trăm nghìn.
Nhất là đôi giày anh ta đi, dù nhìn thế nào đi nữa cũng chắc chắn là đồ mua từ siêu thị rẻ tiền.
Sao một tên nghèo kiết xác lại nhận được thư mời tới đây?
Thư mời của Thủy Vân Thiên chỉ được trao cho những người giàu, có máu mặt, những người đến tham dự ngày hôm nay đã chứng thực điều đó.
Nhìn những người đàn ông khác mà xem, có ai không mặc đồ hiệu không?
Chưa nói đến những bộ đắt tiền, ngay cả những bộ “giản dị” nhất cũng phải lên tới mấy chục triệu, sao có thể mặc đồ năm sáu trăm nghìn tới?
Như vậy cũng quá giản dị rồi.
Lễ tân hơi nghi ngờ Giang Nghĩa, nên lúc kiểm tra càng cẩn thận hơn.
Anh ta mở thư mời ra.
Sau khi kiểm tra, thư mời đúng là hàng thật, không có điểm gì đáng nghi.
Tên trên thư mời là: Giang Nghĩa.
Lễ tân biết Giang Nghĩa thuộc giới siêu giàu, trong buổi đấu giá ngày hôm qua, đã dùng sáu trăm tỷ để mua thần châm Biển Thước, ba ngàn tỷ để mua gan.
Sao một người giàu có như vậy mà quần áo từ đầu đến chân chỉ đáng giá sáu trăm nghìn được?
Nhìn qua biết ngay là hàng giả.
Nam Thành là một nơi có đầy rẫy những nguy hiểm, nói không chừng, Giang Nghĩa đã bị giết ngay sau khi rời khỏi buổi đấu giá, chẳng hạn như có thợ săn Phú hào gì đó.
Giang Nghĩa trước mặt nhất định là đồ giả!
Đồ giả mà không ngụy trang cho giống một chút, mặc đồ rẻ tiền như vậy, chẳng phải sẽ sớm bị bại lộ sao?