Chiến Thần Tu La

Chương 90

CHƯƠNG 90

Cái người Giang Nghĩa này đúng là không dễ đối phó.

Tây Môn Tuấn cười cười: “Nếu như anh có năng lực, vậy thì hoan nghênh anh trả hết khoản nợ ba nghìn sáu trăm tỷ.”

Nói xong, Tây Môn Tuấn không ở lại nữa, trực tiếp quay người đi khỏi.

Ở trên xe, Tây Môn Tuấn nhận được cuộc điện thoại của Tôn Vĩnh Trinh, là chủ tịch xí nghiệp Thiên Đỉnh.

“Tây Môn, xử lý đến đâu rồi?”

“Không thành vấn đề, tôi đã đưa truyền đơn của tòa án cho Giang Nghĩa, ra hạn một năm phải trả hết khoản nợ hai nghìn bảy trăm tỷ.”

“Ha ha, tốt lắm, Tây Môn, chủ ý của cậu thật sự rất tuyệt, sau đó Giang Nghĩa cũng sẽ giống như Giang Châu, bị món nợ to kếch xù đẩy đến đường cùng rồi tự sát.”

Tây Môn Tuấn thì tương đối tỉnh táo.

Ban đầu anh ta cũng có suy nghĩ giống như Tôn Vĩnh Trinh, nhưng mà khi nhìn thấy thái độ lúc nãy của Giang Nghĩa, Tây Môn Tuấn biết tuyệt đối không thể xem thường người đàn ông này.

Tây Môn Tuấn đã từng gặp vô số người, vừa nhìn liền có thể nhìn ra được người đó có năng lực như thế nào.

Nhưng mà hình như anh ta nhìn không thấu Giang Nghĩa.

Anh ta nhắc nhở: “Tôn tổng, tôi lo lắng là Giang Nghĩa sẽ tìm những công ty khác để giúp đỡ một tay, nhờ công ty lớn để lấp khoản nợ ba nghìn sáu trăm tỷ. Theo đó mà biến Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng trở lại là của anh ta, chẳng những không lỗ mà còn có thể kiếm gần sáu nghìn tỷ. Cho nên Tôn tổng, tôi hy vọng là ông có thể nghĩ biện pháp để những công ty khác không nhúng tay vào chuyện này.”

“Đó là điều đương nhiên rồi.” Tôn Vĩnh Trinh bình tĩnh nói: “Tôi đâu có ngu ngốc, loại chuyện mất cả chì lẫn chài như thế này tôi sẽ không làm đâu, tôi đã sớm chào hỏi với các công ty có năng lực đắp khoản nợ trong toàn thành phố, không có ai giúp đỡ cho Giang Nghĩa đâu.”

“Vâng, vậy thì chắc chắn Giang Nghĩa phải chết không thể nghi ngờ nữa.”

Trong biệt thự, gia đình đang rầu rĩ.

Đinh Nhị Tiến gấp đến độ giậm chân, khoản nợ hai nghìn bảy trăm tỷ, đừng nói là một năm, dựa vào năng lực của Giang Nghĩa, cả đời này cũng kiếm không được.

“Giang Nghĩa, cậu nhìn chuyện tốt mà mình làm đi kìa!”

Đinh Thu Huyền nói thay anh: “Ba, ba trách Giang Nghĩa làm cái gì chứ, đây không phải là lỗi của anh ấy.”

“Không phải là lỗi của nó, chẳng lẽ là lỗi của ba? Hai nghìn bảy trăm tỷ, lấy cái gì mà trả đây?”

Tô Cầm cũng nói với vẻ mặt đau khổ: “Làm như vậy không phải là ăn hiếp người quá đáng à? Dựa vào cái gì mà khoản nợ của Giang Châu mà Giang Nghĩa phải trả. Không được, nhà chúng ta không thể chịu thiệt như vậy được, chúng ta không quan tâm.”

“Không quan tâm hả?” Đinh Nhị Tiến cười ha ha: “Bà tưởng rằng truyền đơn của tòa án là đùa giỡn à? Xí nghiệp Thiên Đỉnh mượn đao giết người, có truyền đơn ở đây, bọn họ muốn làm gì bà cũng được, bà thử không trả coi.”

Càng nói càng tức, Đinh Nhị Tiến đưa tay đập cái gạt tàn thuốc xuống đất: “Tôi không có cách nào ở lại cái nhà này nữa, tôi đến công ty đây.”

Ông ta vừa mới chuẩn bị đi, có một chiếc xe van màu trắng lại chạy tới chắn ở cửa nhà.

Có bảy tám người đàn ông đeo kính râm, xăm mình bước xuống từ trên xe.

Đinh Nhị Tiến ngơ ngác, chỉ vào bọn họ rồi hỏi: “Các người là ai, tại sao lại chặn ở cửa nhà của tôi?”

Người đàn ông dẫn đầu nói: “Tôi là Hổ bệnh của công ty thu tiền Trường Vinh, vừa mới nhận được đơn của xí nghiệp Thiên Đỉnh, yêu cầu gia đình của các người phải trả khoản nợ hai nghìn bảy trăm tỷ trong vòng một năm.”

Bình Luận (0)
Comment