Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1072

Chương 1072: Đi tới nơi phong ấn khe nứt

Giang Cung Tuấn biết rõ tìm đến với Mạch Doanh là lựa chọn sáng suốt nhất bởi vì cổ nhất định sẽ có cách. Mạch Doanh không chỉ không khiến cho anh phải thất vọng mà còn trao cho anh bảo vật tối cao của Ma tộc – Minh Châu.

Anh cầm chặt Minh Châu trong tay và rời khỏi thành Bất Chu.

Điều mà anh muốn làm nhất bây giờ chính là đến chỗ phong ấn khe nứt càng sớm càng tốt và mang đủ lương thực về đến trái đất để giúp loài người trên trái đất có thể sống sót qua cuộc khủng hoảng này.

Anh đi sâu vào núi Bất Chu, vào một khu rừng nguyên sinh rậm rạp, đứng trên một cây cao lớn nhìn về chân trời phía xa xa. Vết nứt trên bầu trời vẫn còn đó.

Giang Cung Tuấn biết đây là con đường dẫn tới khe nứt được phong ấn, chỉ cần vượt qua khe nứt này là anh có thể đi vào.

“Khe nứt bị phong ấn rốt cuộc là trông như thế nào đây?”

Giang Cung Tuấn cũng bắt đầu có chút hứng thú với khe nứt này. Anh lấy ra Minh Châu, thúc giục ma khí bên trong cơ thể, một tia ma khí xâm nhập vào hạt châu màu trắng. Ngay lúc này, bên trong hạt châu đột nhiên biến thành màu đen và cũng chính lúc này anh dường như đã cảm nhận được một tia liên hệ giữa mình và hạt châu màu đen đó.

Hạt châu này giống như một chiếc điện thoại thông minh cao cấp vậy. Anh có thể nhìn thấy rất nhiều chức năng trong đó.

Một số thông tin được tiết lộ từ bên trong hạt châu. Đại khái thì nó cho biết đây là Tam Thiên khe nứt được phong ấn, nó ghi lại nhu cầu của Giang Cung Tuấn và tự động lựa chọn một số thứ thích hợp cho anh.

“Thật vi diệu” Giang Cung Tuấn không khỏi cảm thán.

Chỉ là anh cũng đã từng thấy qua Tiên Phủ, cho nên đối với những chức năng của Minh Châu mà nói thì cũng chỉ là khiến anh có chút ngạc nhiên.

Giang Cung Tuấn nhìn hạt châu, nhìn thông tin được hiển thị bên trong nó và cuối cùng quyết định chọn một thế giới tên là Đại lục Thiên Long.

Ngoài ra còn có một đoạn giới thiệu sơ lược về đại lục Thiên Long. đại lục Thiên Long là một trong những nơi thuộc tam thiên phong ấn chi địa, nó là nơi được xếp hạng thấp trong tam thiên phong ấn chi địa, nhìn chung thì thực lực của những tu sĩ ở thế giới này cũng không mạnh lắm.

Minh Châu cũng đưa ra nhắc nhở rằng đi vào đại lục Thiên Long, chỉ số nguy hiểm chỉ có một sao. Chỉ số nguy hiểm một sao này chẳng là gì đối với Giang Cung Tuấn, chỉ cần lúc anh tới đại lục Thiên Long không cố tình gây rối lung tung thì có thể xem như an toàn tuyệt đối.

“Không sai, chính là đại lục Thiên Long”

Giang Cung Tuấn quyết định chọn đại lục Thiên Long.

Đúng lúc này, bên trong hạt châu màu đen hiện ra một ít khí tức màu đen, khí tức này bao phủ lấy thân thể anh, thân thể anh cũng không thể tự chủ mà bay lên trời. Cuối cùng bước vào khe nứt không gian.

Ngay lúc bước vào khe nứt, Giang Cung Tuấn cảm thấy trời đất quay cuồng. Cảm giác này kéo dài trong khoảng mười giây.

Mười giây sau, trời đất trở lại bình thường còn anh thì cũng xuất hiện ở một nơi xa lạ.

Đây là một hẻm núi. Hai bên hẻm núi có những bức tường đá dựng đứng.

Anh cẩn thận quan sát xung quanh. Bây giờ là chạng vạng tối, mặt trời sắp lặn, và phía xa xa chân trời đã xuất hiện ánh hoàng hôn.

“Xem ra nơi này cũng không khác trái đất là mấy, còn có mặt trời nữa kìa” Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm. Sau đó, bước về phía trước.

Trước hết anh dự định sẽ rời khỏi đây, tiếp đến là sẽ tìm một nơi có con người sinh sống và nghĩ cách kiếm lấy lương thực.

Bây giờ để lấy được lương thực anh có hai cách: Thứ nhất là kết bạn với một vài cường giả và làm quen với lãnh đạo của một số quốc gia ở đại lục Thiên Long sau đó xin họ một ít lương thực. Thứ hai, đó là tự mình cướp lấy.

Trước khi tới đây, Giang Cung Tuấn đã hiểu được phần nào về đại lục Thiên Long. Nếu ở đây mà nói thì khe nứt được phong ấn sẽ chẳng có gì gọi là nguy hiểm đối với Giang Cung Tuấn.

Với thực lực của anh bây giờ cũng có thể xem là rất mạnh ở đại lục Thiên Long. Chỉ cần là anh muốn thì chắc chắn có thể thành công dùng cách thứ hai tự mình giành lấy lương thực. Nhưng anh lại không muốn đi cướp. Cho nên bây giờ chỉ có thể áp dụng cách thứ nhất. Đó là cố gắng kết bạn với một vài cường giả, làm quen với người đứng đầu của một số quốc gia nơi này và xin họ lương thực.

Màn đêm buông xuống. Trên bầu trời đầy khắp những ngôi sao lấp lánh.

Sau khi Giang Cung Tuấn ra khỏi hẻm núi, anh tiến vào một khu rừng rậm nguyên sinh. Đến đây anh cũng không vội lên đường mà tạm thời dừng lại, đốt lửa trong rừng, nghỉ ngơi qua đêm.

Bởi vì anh không biết nhiều về thế giới này, không biết sẽ có thứ gì sẽ rình rập anh trong bóng tối vì vậy đó chính là lý do không thích hợp để anh tiếp tục tiến về phía trước. Tốt nhất vẫn là đợi đến bình minh ngày mai rồi mới thực hiện kế hoạch.

Anh bắt một con vật trong rừng, mổ bụng và làm sạch nó rồi ngồi bên đống lửa bắt đầu nướng thịt.

Chẳng mấy chốc, mùi thịt nướng thơm lừng đã lan tỏa khắp nơi.

Giang Cung Tuấn nhìn miếng thịt nướng chín vàng tỏ vẻ thỏa mãn. Anh đưa miếng thịt lên trước mũi hít hà một cái, cuối cùng cắn một miếng. Mùi vị thịt nướng thơm ngon giòn béo, thơm từ ngoài vào trong, béo ngậy từ từng miếng mỡ, hương vị ấy mùi hương ấy…cái vị ngon từ thịt ngọt từ xương ấy tràn ngập trong khoang miệng. Cả người anh cảm thấy lâng lâng bay bổng, đó là một loại cảm giác thoải mái khó tả nên lời.

Ngay khi Giang Cung Tuấn vừa ăn được vài miếng thịt nướng. Ầm! Đùng đùng!”

Xa xa vang lên tiếng giao tranh ác liệt. Ngoài ra còn có âm thanh của những bước chân lộn xộn.

Giang Cung Tuấn cảm nhận được tiếng đánh nhau, bất giác nhíu mày, sau đó thân hình lóe lên, xuất hiện trên cây lớn cao khoảng trăm thước.

Anh nhìn về nơi phát ra tiếng đánh nhau, cách đó trăm mét, một trận giao tranh khốc liệt đang diễn ra.

Một số người mặc áo choàng và mặt nạ màu đen đang giao tranh ác liệt với một số lính canh mặc áo giáp. Trận chiến diễn ra hết sức ác liệt. Các chiến binh mặc áo giáp liên tục bị đánh bại và giết chết.

Trong đám đông, còn có một người phụ nữ mặc trang phục trắng, tay cầm trường kiểm. Kiểm khí của thanh trường kiểm trên tay xuất hiện như bảy tia cầu vồng không ngừng phóng ra giết chết những người đàn ông áo đen.

Cô ấy rất mạnh, nhưng lại có quá nhiều kẻ địch, cô ấy cũng không khỏi bị thương, bộ quần áo trắng tinh trên người cũng điểm tô thêm bằng chút màu đỏ.

Đứng trên cây lớn, Giang Cung Tuấn có thể nhìn thấy rõ ràng, tườm tận mọi chuyện.

Anh nhìn thấy những chiến binh mặc giáp liên tục bị giết chết, chỗ đó có đến mấy trăm chiến binh nhưng trong nháy mắt chỉ còn lại có mười mấy người.

Mười mấy người này vây quanh người phụ nữ mặc trang phục màu trắng và lấy thân mình chắn kiểm cho cô ấy. Có đến khoảng ba trăm tên mặc áo choàng đen đang vây xung quanh họ.

Một người đàn ông trên dưới khoác một màu đỏ rực bước tới, đưa tay đeo găng ra, nghe thấy một giọng nói khàn khàn: “Công chúa điện hạ, tốt nhất là cô hãy mau giao thứ đó ra đây, may ra tôi còn có thể cho cô được chết đàng hoàng một chút.”

“Tôi liều mạng với ông. Một chiến binh thét lên, cầm chắc thanh kiểm trong tay lao tới.

Nhưng còn chưa kịp đến gần người đàn ông đeo mặt nạ đỏ, một đạo kiểm khí bỗng đi tới chém chiến binh đó thành hai nửa. Người phụ nữ mặc trang phục màu trắng trông rất chật vật. Bỗng tiếng vỗ tay từ đầu truyền đến, máu tươi còn đọng trên khóe miệng.

Vẻ mặt cô ấy trở nên u ám, cô ấy lạnh lùng nói: “Nằm mờ đi, muốn chém muốn giết tùy anh, không cần nhiều lời.”

“Ha ha.”

Người đàn ông mặc áo choàng chế nhạo: “Công chúa, cô hãy suy nghĩ kỹ một chút. Cô là công chúa thanh cao, lá ngọc cành vàng, lại còn là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Long đế quốc. Không biết có bao nhiêu người đang thèm muốn thân thể của cô. Cô thử nói xem, liệu cô có thể chịu được ba trăm thuộc hạ điên cuồng ở đây của tôi không?”

“Anh… Chết tiệt!”

Sắc mặt người phụ nữ mặc đồ trắng trở nên tái nhợt. Người đàn ông trong chiếc mặt nạ màu đỏ cầm chặt trường kiếm, từng bước đi về phía người phụ nữ mặc đồ trắng. Mà xung quanh người cô ấy cũng chỉ còn lại mười mấy võ giả, tất cả đều có vẻ mặt căng thẳng, nắm chặt trường kiếm, chuẩn bị liều mạng xông lên.

Đứng trên cây cao lớn, Giang Cung Tuần nhìn thấy rõ ràng hết từng chi tiết.

Với ý “Công chúa, cô ấy là công chúa sao?”

Mục đích của Giang cung Tuấn khi đến Khe Nứt được phong ấn này là để tìm kiếm lương thực giúp con người trên trái đất sống sót qua cơn thảm họa. Ý định của anh chính là kết bạn với một vài nhân vật lớn ở đây. Nhưng anh cũng không ngờ rằng chỉ vừa đến đại lục Thiên Long đã gặp được ngay công chúa của một quốc gia.

“Nếu mình cứ được cô ấy, có lẽ mình sẽ kiếm được lương thực” Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm.

nghĩ này, thân hình của anh bỗng lóe lên, từ trên cây cao trăm mét nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, xuất hiện ngay trước mặt công chúa.

Trước sự xuất hiện của Giang Cung Tuấn, mấy trăm người mặc áo đen bỗng lùi vài bước “Anh là ai?”.

Người đàn ông mang mặt nạ đó cũng hơi đề phòng, nói: “Thằng oắt kia, đây là chuyện riêng của Ám Điện, tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng có xen vào.”

Bình Luận (0)
Comment