Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1110

Chương 1110: Du Huyền

Giang Cung Tuấn bị lôi điện tấn công hơn nửa tháng, thân thể của anh, cũng đã đạt tới ranh giới kiệt sức rồi, linh hồn của anh cũng đã bị thương nặng. Mặc dù đã dưỡng thương đã được hơn một tháng, thế nhưng vết thương trên người anh cũng chưa có hồi phục.

Hiện giờ gần nhất là khôi phục lại được ý thức, không còn hôn mê nữa.

Tuy rằng, vết thương vẫn chưa được hồi phục, thế nhưng ma khí trong cơ thể anh đã bắt đầu hồi phục từ từ rồi, nếu cứ tiếp tục như thế, thân thể của anh cũng sẽ hồi phục rất nhanh.

Anh nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Giờ phút này, ở ngoài cửa.

“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Một người mặc quần áo màu trắng, một người phụ nữ với vóc dáng xinh đẹp nhìn thấy người nữ giúp việc đang chạy tới, trách mắng nói: “Ngạc nhiên như vậy, còn ra thể thống gì nữa”

“Cô, cô chủ, nhà họ Chu tới đây cầu hôn”

Nghe thấy vậy, người phụ nữ nhíu mày. Nơi đây, chính là Giới Sơ Khai. Là nơi đứng đầu Tam thiên phong ấn chi địa. Mà người phụ nữ này tên là Du Huyền.

Cô là người thuộc Giới Sơ Khai, châu Hoàng Thám, thành Luân Hoàng. Ở thành Luân Hoàng, có ba gia tộc lớn.

Nhà họ Du là một trong số đó, nhà họ Chu cũng là một trong số đó, còn có nhà họ Tề. Ở trong ba gia tộc lớn, nhà họ Du đứng hàng thứ ba.

Nhà họ Du cũng đã từng đứng hàng thứ nhất.

Thế nhưng, ba mươi năm trước, ông tổ nhà họ Du mất ngoài ý muốn, nhà họ Du cũng không có những cao thủ cường giả để trấn thủ, nên đã khiến cho thực lực bị suy yếu đi rất nhiều, những năm gần đây không ngừng bị nhà họ Chu và nhà họ Tề chèn ép..

“Tôi đi coi xem” Du Huyền khẽ nhíu mày, rời khỏi sân sau, đi đến trước đại sảnh của sân trước.

Trong đại sảnh, có không ít người đang tụ lại. Người đứng đầu chính là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài lộng lẫy. Ông ấy là gia chủ hiện giờ của nhà họ Du, Du Bảo Nam.

Tiếp theo, là một ông già mặc áo xám cùng với một người thanh niên đẹp trai mặc áo dài màu lam. Ông già mặc áo xám chính là trưởng lão của nhà họ Chu. Người thanh niên trẻ tuổi mặc áo dài màu lam của nhà họ Chu, tên là Chu Thanh Lang, là một thiên kiều.

Du Huyền đi tới. Ngay lập tức, Chu Thanh Lang đứng lên từ ghế, nhìn thấy Du Huyền đi tới, vẻ mặt cười sán lạn nói: “Du Huyền, em tới rồi”

Du Huyền nhìn anh ta một cái, thế nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, vẫn không trả lời anh ta.

Cô nhìn lên người đàn ông đang ngồi ở vị trí đứng đầu, kính trọng kêu lên một tiếng: “Ba”

Du Bảo Nam nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ngồi đi.”

Du Huyền ngồi xuống.

Giờ phút này, trưởng lão nhà họ Chu mới mở miệng nói: “Tộc trưởng Du, lần này lão già này tự mình đến nhà họ Du, chủ yếu là vì việc kết hôn giữa hai gia tộc, mọi người đều đã biết, Chu Thanh Lang của nhà tôi chính là thiên tài xuất sắc nhất thành Luân Hoàng, còn đạt được tư cách gia nhập Minh Lam Tông, không bao lâu sau sẽ trở thành đệ tử của Minh Lam Tông”

“Mà Du Huyền của nhà họ Du, lại là người con gái xinh đẹp nhất thành Luân Hoàng, người con gái xinh đẹp nhất xứng đối với thiên tài số một, đây quả thật là tuyệt vời”

“Hai nhà kết hôn với nhau, đây là sự kết hợp mạnh mạnh” Trưởng lão nhà họ Chu nói lên ý đồ của mình.

“Con không lấy chồng”

Không đợi cho Du Bảo Nam của nhà họ Du mở miệng, Du Huyền lập tức đứng lên, nhìn người đứng đầu của nhà họ Chu, vẻ mặt kính trọng nói: “Trưởng lão Chu, tuổi của Du Huyền vẫn còn hỉ, nghĩ rằng bản thân vẫn còn thật sự muốn tu luyện, tạm thời không muốn gả cho ai hết”

“Như thế nào, anh không xứng với em hay sao?” Chu Thanh Lang đứng lên, nói: “Du Huyền, em có biết rằng anh vẫn luôn thích em, anh.”

Du Huyền cắt ngang lời của anh ta nói: “Cậu Chu, anh thật sự quá xuất sắc, là Du Huyền không xứng với anh, mau trở về đi”

Giờ phút này, người đứng đầu của nhà họ Du đứng dậy cười nói: “Trưởng lão Chu, con gái tôi bây giờ vẫn chưa tính đến chuyện lập gia đình, nếu không chuyện này hãy tạm thời hoãn lại đi, chờ cho đến khi con gái tôi có ý định kết hôn rồi chúng ta lại nói sau?”.

Hiện giờ nhà họ Chu là một trong ba gia tộc đứng đầu thành Luân Hoàng, nhà họ Du cũng khôn hoàn toàn dám liều mạng xúc phạm họ.

“Du Huyền, anh không muốn em kết hôn với ai khác, cả đời này của em, nhất định là người phụ nữ của anh” Chu Thanh Lang nhìn thấy Du Huyền, vẻ mặt mang theo một sự tham lam nói: “Anh đồng ý với em, không bao lâu nữa, nhà họ Chu của anh sẽ đến đây để cầu hôn em”

Chu Thanh Lang để lại một câu, phất tay áo, xoay người rời đi.

Trưởng lão nhà họ Chu lạnh lùng liếc nhìn Du Bảo Nam một cái, một tiếng lạnh lùng nói: “Thật là không biết tốt xấu”

Nói xong, xoay người rời đi.

Hai người đi rồi, Du Bảo Nam bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Du Huyền, con không nên cự tuyệt, hiện giờ tình hình của gia tộc chúng ta thì con cũng biết rồi đó, hiện giờ nhà họ Chu rất mạnh, nịnh bợ tôn Đại Phật là Minh Lam Tông, nhà họ Chu bên trong thành Luân Hoang rất hiện ngang, cho dù là chậu Hoàng Thảm này, cũng có rất ít gia tộc có thể chống lại nhà họ Chu”

“Nói là nói như thế, thế nhưng, ba à, Chu Thanh Lang là ai thì ba cũng biết rồi đó, tuy rằng anh ta là một thiên tài hiếm có, thế nhưng lại là lòng dạ độc ác, thay phụ nữ nhanh hơn thay quần áo, nếu con gả cho anh ta, sao lại có thể may mắn được”.

“Chỉ là mắt của anh ta thèm thân thể của con mà thôi, một khi có được rồi, sẽ không còn quý trọng nữa, trăm ngàn lần con không thể gả cho anh ta được”

Du Bảo Nam thở dài nói: “Thế nhưng bây giờ con từ chối nó, không biết được nhà họ Chu lại âm thầm sử dụng thủ đoạn gì với nhà họ Du của chúng ta nữa”

Du Bảo Nam cái gì cũng không lo lắng, nhưng lại lo lắng nhà họ Chu sẽ âm thầm đối phó với nhà họ Du. Với năng lực hiện giờ của nhà họ Chu, nhà họ Du căn bản là không thể chống đỡ được.

Du Huyền nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như Chu Thanh Lang hoàn thành bài kiểm tra đánh giá của Minh Lam Tông, sắp trở thành đệ tử của Minh Lam Tông, vậy thì con cũng đi Thần Viện, chỉ cần trở thành đệ tử của Thần Viện, nhà họ Chu cũng không dám làm gì?

“Thế nhưng…”

Du Bảo Nam mang theo vẻ mặt lo lắng nói: “Thần Viện tuyển chọn đệ tử vẫn luôn rất nghiêm khắc, muốn vào được Thần Viện, so với vào Minh Lam Tông còn khó khăn hơn, con có chắc chắn không?”

Du Huyền lắc đầu. Cô đều cảm thấy được rằng không có gì chắc chắn cả.

Ở Giới Sơ Khai, có mấy người có thể lực siêu cấp. Minh Lam Tông và Thần Viện là một trong số đó.

Đệ tử của Minh Lam Tông và Thần Viện, không có chỗ nào mà không phải là rồng và phương cả. Thế nhưng, hiện giờ cô cũng không còn cách nào khác cả.

Không muốn lấy Chu Thanh Lang làm chồng, muốn nhà họ Chu không âm thầm nhắm vào nhà họ Du, cô cũng chỉ có thể gia nhập vào Thần Viện, trở thành đệ tử của Thần Viện, như vậy thì nhà họ Chu mới có thể kiêng dè.

“Được rồi, con đi xuống trước đi.”

Du Bảo Nam hơi dừng tay, ý bảo Du Huyền đi xuống.

“Ba à, con đi xuống trước” Du Huyền nói một tiếng với Du Bảo Nam, lập tức quay người rời đi.

Cô vừa rời khỏi đại sảnh, người nữ giúp việc ở phía trước đã đi lên.

“Cô chủ, sao rồi?”

Du Huyền bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Bị tôi từ chối, nhà họ Chu lại uy hiếp”

Người nữ giúp việc kinh ngạc hỏi: “A, phải làm sao bây giờ?”

Du Huyền nói: “Gần đây đã bắt đầu lan truyền, Chu Thanh Lang hoàn thành bài kiểm tra đánh giá của Minh Lam Tông, sắp trở thành đệ tử của Minh Lam Tông, nhà họ Chu mấy năm nay cũng vốn không coi hai gia tộc còn lại vào trong mắt, hiện giờ lại nịnh bợ được Minh Lam Tông, chỉ sợ rằng lại coi trời bằng vung, hiện giờ cũng chỉ có thể trở thành đệ tử của Thần Viện, mới có thể chống lại nhà họ Chu”

“A, Thần Viện sao?”

Người nữ giúp việc mang theo vẻ mặt khiếp sợ nói: “Thế nhưng, cô chủ à, tôi nghe nói, gia nhập vào Thần Viện còn khó hơn là vào Minh Lam Tông nữa”.

“Có khó khăn thì cũng phải thử một chút, vừa hay mấy ngày nay, Thần Viện ở châu Hoàng Thám có tuyển đệ tử, tôi đi thử một chút”

Chuyện đã tới mức này, Du Huyền cũng không còn cách nào khác. Cô sẽ không ngồi chờ chết.

Người đàn ông của cô nhất định phải là một người đàn ông tinh thần bất khuất, chứ không phải loại người ỷ mình mạnh rồi ức hiếp người khác, vô lương tâm như Chu Thanh Lang kia.

Cô mang theo tâm tình uể oải, về tới sân sau, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang nằm trên giường, đi qua, ngồi xuống bên giường, ngẩn người mở to mắt nhìn Giang Cung Tuấn.

Rồi nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói: “Qua vài ngày nữa, tôi cũng đi rồi, cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc cho anh”

Giang Cung Tuấn, là lúc trước cô đi ngang qua chỗ ngọn núi nhỏ gặp được. Cô không đành lòng, đã đem người về, hết sức quan tâm chăm sóc.

Bình Luận (0)
Comment