Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1136

Chương 1136: Giả chết

Ma khí trong người Cổ Tung Diệp quá mạnh và đáng sợ.

Giang Cung Tuấn chỉ mới bắt đầu hấp thụ nguồn ma khí dồi dào từ trong lòng bàn tay truyền tới, mà đã bao trùm toàn thân.

Lúc này, cơ thể anh giống như bị bỏ đói quá lâu, điên cưồng hấp thụ luồng ma khí này.

Chỉ trong một thời gian ngắn, sức mạnh của nhục thể anh đã tăng lên gấp bội.

Không đến một phút đồng hồ, thể lực của nhục thể anh đã đạt tới cảnh giới có thể so sánh với Nhập Thành giai đoạn thứ sáu.

Đúng vậy, không sai, sức mạnh của anh lại đột phá một lần nữa.

“Thật mạnh.”

Giang Cung Tuấn không khỏi cảm thán.

Thế nhưng, không lâu sau, sức mạnh của nhục thể anh đã đạt đến mức bão hòa, không thể hấp thụ năng lượng ma khí trong người Cổ Tung Diệp nữa. Truyen được cập nhật tại truyen.one mang cả nhà qua đọc nhé!

Ngay khoảnh khắc này, ma liên trong cơ thể anh cũng đang hấp thụ ma khí.

Chẳng bao lâu sau, ma liên đã tiến hóa, trở nên kỳ lạ và tà ác hơn.

Vào lúc này, sức mạnh của ma liên cũng đã đạt đến mức bão hòa.

Nhưng, Giang Cung Tuấn vẫn chưa dừng lại, vẫn đang hấp thụ ma khí trong cơ thể Cổ Tung Diệp.

Luồng ma khí đồi dào tiến vào trong cơ thể, rồi điên cuồng hội tụ lại với nhau. Cuối cùng một cỗ khí tức giống như mây mù hình thành trong đan điền của anh, luồng khí tức này càng ngày càng mạnh, càng lúc càng kinh người. Giang Cung Tuấn phát hiện, vậy mà mình có chút không khống chế được ma khí.

Điều này khiến anh thấy khó hiểu.

Đúng lúc này, giọng nói của Tố Quỳnh từ trong Tiên phủ vọng ra.

Giọng nói này, cũng chỉ có Giang Cung Tuấn mới có thể nghe được. Người ngoài hoàn toàn không nghe thấy.

“Giang Cung Tuấn, bởi vì ma thể của cậu, cơ thể của cậu chỉ mang theo ma khí. Luồng ma khí này quá mạnh, nó sẽ tự động tụ lại bên trong cơ thể cậu. Tuy rằng hiện tại cậu không khống chế được, nhưng đây là tạo hóa to lớn với cậu”

“Sau này, cậu có thể từ từ hấp thụ luồng ma khí nà “Ở thời điểm mấu chốt, cậu còn có thể ép buộc luồng ma khí này giết địch”

“Cho dù là cao thủ siêu cấp mà bị trúng chiêu, e rằng cũng phải bỏ mạng” Sau khi nghe Tố Quỳnh giải thích, Giang Cung Tuấn mới hiểu ra.

Tất cả những điều này, đều mang lại lợi ích cho cơ thể của anh.

Giang Cung Tuấn điên cuồng hấp thụ ma khí trong cơ thể Cổ Tung Diệp, cảnh tượng này kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ.

Hai tiếng sau, toàn bộ ma khí trong cơ thể Cổ Tung Diệp đã được Giang Cung Tuấn hấp thụ. Luồng ma lực này tụ lại trong đan điền của Giang Cung Tuấn, tạo thành một vòng mưa bụi thể khí.

Vào lúc này, ma khí trong cơ thể Cổ Tung Diệp đã biến mất.

Nước da tái nhợt của ông ta, cũng dần dân hồng hào trở lại.

Ông ta đứng dậy khỏi mặt đất, vận động xương cốt với vẻ mặt vui mừng.

Ông ta đã bị ma khí hành hạ nhiều năm nay. Từ khi nhiễm phải ma khí, ông ta đã đoán được mình sẽ chết. Ông ta thế nào cũng không ngờ tới, có một ngày, ma khí trong cơ thể mình sẽ biến mất.

Cảm giác không bị ma khí hành hạ thật sự rất tốt.

Ông ta nhìn về phía Giang Cung Tuấn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên mặt lộ ra về cảm kích, nói: “Người anh em, lần này tôi thật sự cảm ơn cậu. Nếu không phải cậu, tôi đã khó tránh khỏi kiếp nạn”

Giang Cung Tuấn từ dưới đất đứng lên, cười nói: “Tiện tay giúp đỡ mà thôi”

“Cơ thể của người anh em thực sự thần kỳ, hấp thụ nhiều ma khí như vậy, mà vẫn không hề hấn gì. Thực sự không biết, thân thể của cậu rút cuộc là do cái gì tạo thành?” Cổ Tung Diệp phải lau mắt nhìn Giang Cung Tuấn.

Ông ta không bao giờ nghĩ rằng, người cứu mình lại là một tu sĩ có tu vi thấp kém.

Giang Cung Tuấn cũng mỉm cười.

Cơ thể của anh đã được tạo hình lại bởi ma liên. Còn về ma liên, anh chỉ hiểu đại khái rằng đây là một vật tối cao của ma tộc. Còn về nguồn gốc thì anh cũng không biết được.

Cổ Tung Diệp hít một hơi thật sâu, nói “Bây giờ ma khí trong cơ thể tôi đã biến m nhưng sức mạnh của tôi vẫn còn chưa hồi phục. Mấy năm nay, tôi đều trấn áp ma khí, nên đã hao hết chân khí. Muốn khôi phục lại, phải mất một khoảng thời gian, nhưng h Lam Tông tới lần này không hề có ý tốt”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn hỏi: “Minh Lam Tông là thế nào?”

Cổ Tung Diệp nói: “Tôi nghi ngờ, Minh Lam Tông đang cấu kết với tay sai của ma tộc. Bởi vì từ khi tôi bị thương, cường giả của Minh Lam Tông đã không dưới một lần lẻn vào tộc của tôi. Những chuyện này tôi chỉ mở một mắt, nhắm một mắt”

Nghe đến mấy chữ Minh Lam Tông, trong lòng Giang Cung Tuấn cảm thấy không thoải mái.

Chính vì trưởng lão Bảo Văn của Minh Lam Tông, nên anh mới phải trốn vào Giới Sơ Khai”

“Hừ”

Cố Tung Diệp hừ lạnh: “Tôi muốn xem xem, Minh Lam Tông rút cuộc muốn làm gì”

Lập tức, ông ta nhìn về phía Giang Cung Tuấn, hai tay nắm thành quyền: “Cậu nhóc, lần này cảm ơn cậu nhiều lắm. Chuyện tôi bình phục lại, cậu đừng nói gì cả, ngay cả sư phụ cậu cũng đừng nói.”

“Vâng”

Giang Cung Tuấn Anh không biết Cổ Tung Diệp muốn làm gì, nhưng anh có thể đoán rằng, có lẽ Cố Tung Diệp muốn làm Minh Lam Tông bối rối, khiến Minh Lam Tông hành động, như vậy mới có thể hốt trọn một mẻ.

Nói xong, Cổ Tung Diệp ngồi khoanh chân dưới đất, nhắm mắt lại.

“Chú Cổ?”

Giang Cung Tuấn ngập ngừng hỏi.

Cổ Tung Diệp mở mắt ra nhìn Giang Cung.

Tuấn, nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ che giấu sinh khí. Bất kỳ ai nhìn vào, tôi đã là một người chết, và tin tức về cái chết của tôi, sẽ sớm lan truyền đến khắp Cổ Tộc, thậm chí còn truyền khắp cả thiên hạ. Thiên hạ này, chỉ có cậu biết rằng tôi giả chết, hy vọng cậu sẽ giữ bí mật”

“Vâng”

Giang Cung Tuấn sẽ không nói với ai.”

Lúc này, bên ngoài hang động đá.

Ngọc Mỹ vẫn luôn đợi ở đây.

Đợi một lần là hơn hai tiếng Nhưng Giang Cung Tuấn vẫn chưa đi ra.

Cô lo như kiến bò trên chảo, nóng lòng đi qua đi lại.

Ngay khi cô muốn xông lên Khi bước vào, Giang Cung Tuấn bước ra.

“Thế nào rồi?”

Ngọc Mỹ vừa nhìn thấy Giang Cung Tuấn, cô liền chạy tới, nắm lấy tay anh, hỏi: “Ba tôi thế nào rồi?”

Giang Cung Tuấn nhìn Ngọc Mỹ, an ủi: “Nén bi thương.”

“Sao?

Ngọc Mỹ lập tức sững sờ.

Vài giây sau, cô lao vào trong sơn động.

Chỉ thấy Cổ Tung Diệp đang ngồi xếp bãng trên mặt đất, trên người không còn một chút khí tức. Cô chạy đến, lay lay Cổ Tung Diệp.

“Ba”

Cô vừa lay nhẹ, Cổ Tung Diệp đã ngã xuống đất.

“Am Ngọc Mỹ bật khóc tê tâm liệt phế.

Tiếng khóc đã thu hút sự chú ý của các đệ tử giữ núi bên ngoài, rất nhiều người đã nhanh chóng chạy tới. Nhìn thấy Cổ Tung Diệp ngã quy trên mặt đất, tất cả thị về đều quỳ xuống mặt đất.

“Tộc trưởng”

Mọi người lần lượt chạy tới.

Ngay cả Cổ Ngọc- đại trưởng lão của Cổ Tộc cũng đến, nhìn thấy Cố Tung Diệp ngã xuống mặt đất, vẻ mặt già nua của Cổ Ngọc mang theo chút bất lực, thở dài nói: “Rốt cuộc vẫn phải ra đi”

“Truyền lệnh xuống, việc khai mở Hỏa Tháp bị hoãn lại. Tất cả đêu phải chờ cho đến khi hậu sự của tộc trưởng được lo xong, và tộc trưởng mới tiếp quản chức vị thì tính tiếp”

Cổ Ngọc ra lệnh.

Đêm.

Trôi qua không một tiếng động.

Hôm nay, trên đại điện núi Thông Thiên được treo vải trắng, toàn thể Cố Tộc đều mặc.

áo đội tang. Trước đại điện của Cổ Tộc còn đặt một cỗ quan tài. Bên trong quan tài có một người đàn ông đang nằm.

Người này sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu, sớm đã mất đi khí tức của sự sống.

“Hiệu triệu thiên hạ, tộc trưởng của Cổ Tộc tôi đã quy thiên. Kính mời đồng đạo trên thiên t mạnh đầu, nói: “Tôi hạ cùng †ề tụ với Cổ Tộc, tổ chức lễ truy điệu cho tộc trưởng của Cổ Tộc tôi”

Cổ Ngọc đứng trên đại điện, phát ra mệnh lệnh.

Trước sự quan sát, rất nhiều người đều quỳ xuống.

Đứng trước nhất là Ngọc Mỹ mặc đồ tang.

Lúc này, rất nhiều người đã bước lên đại điện.

Những người này là Tiêu Minh Hoàng và Giang Cung Tuấn, còn có Minh Lam Thánh Hoàng và Xung Phan Bá, cũng như Tà Kim Thánh, Đế Hoàng và đồ đệ của bọn họ.

Ngay khi Minh Lam Thánh Hoàng bước vào đại điện, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy, có ai quy thiên sao?” Minh Lam Thánh Hoàng đã đoán được rằng, tộc trưởng của Cổ Tộc đã chết, nhưng vẫn chưa có bằng chứng xác thực.

Vẻ mặt Cổ Ngọc trên đại điện đầy sự áy náy, nói: “Minh Lam Tông chủ, thực sự xin lỗi.

Tộc trưởng của tộc tôi đã quy thiên, việc khai mở Hỏa Tháp đã bị trì hoãn. Tất cả mọi việc sẽ chờ đến khi hậu sự của tộc trưởng được lo xong, và tộc trưởng mới kế nhiệm mới tính tiếp.

“Xin nén bi thương”

Minh Lam Thánh Hoàng đi đến trước quan tài, nhẹ nhàng khom người.

Bình Luận (0)
Comment