Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1158

Chương 1158: Lấy một chọi ba

Ba người rất hung hăng, người này còn ngông cuồng hơn so với người kia.

“Ghê tởm”

Vẻ mặt của Lâm Hoäng tối sầm, nổi giận mắn: rằng tôi dễ bị ăn hiếp lắm sao?”

Nói xong thì cầm kiếm dài chủ động tấn công, thân thể lóe lên rồi xuất hiện ở trước người của Xung Phan Bá đang cầm yêu đan trong tay, kiếm dài trong tay phát ra ánh sáng kiếm chói mắt, ép thẳng vào điểm yếu của đối phương.

Cả người của Xung Phan Bá lui lại.

Cho dù là tốc độ của Lâm Hoằng rất nhanh nhưng vẫn không có cách nào tấn công anh ta được.

Lúc Xung Phan Bá đưa tay ra, trong tay áo biến ra một sức.

mạnh to lớn chặn kiếm khí đang bản đến.

Ầm!

Sức mạnh đáng sợ và kiếm khí đối đầu với nhau.

Sức mạnh to lớn va chạm với nhau nổ tung trong không trung.

Thân thể của Lâm Hoäng lui lại mấy chục mét.

Xung Phan Bá cũng lui lại mười mấy mét thì nguồn sức mạnh này mới tan hết.

Xung quanh đã tụ tập không ít người.

“Đúng là không ngờ được, vậy mà ba người này lại hợp tác với nhau”

“Một người là Xung Phan Bá, bậc đại thần thông của Minh Lam.

Tông, thiên tài mạnh nhất thế hệ này của Minh Lam Tông. Một người là đệ tử của Tà Kim Thánh, một người là đệ tử của Đế Thiên, ba người này kết hợp lại e là muốn đoạt lấy ba vị trí đầu rồi”

“Đúng vậy đó, căn cứ vào tin tức thì ba người này đều đã đạt đến cấp nhập thánh bát giai rồi”

“Ba người này kết hợp lại chắc cũng có thể đánh giết được yêu thú cấp nhập thánh cửu giai đó”

“Nói không chừng là vậy đó, nếu như còn cất giấu con át chủ bài nào thì nói không chừng có thể khiêu chiến với cả yêu thú Pháp cảnh”

Xung quanh có không ít người bàn luận.

Trên chiến trường, Lâm Hoằng nhặt kiếm dài lên, trong lòng dâng lên lửa giận.

‘Yêu thú là do anh ta vất vả lắm mới đánh giết được, bây giờ lại : “Thật sự cho bị cướp đi, hơn nữa còn ở trước mặt của nhiều người như vật như anh ta không đòi lại được thì mặt mũi biết ném đi đâu đây?

“Thế nào, muốn đánh nhau sao?” Xung Phan Bá cất yêu đan đi rồi nhìn Lâm Hoằng, vẻ mặt ung dung bình tĩnh, dường như không đặt đệ tử của Thiên Viện vào trong mắt một chút nào cả.

“Hôm nay anh không giao yêu đan ra thì đừng mong rời khỏi đây”

Lâm Hoằng là thiên tài của Thiên Viện, là đệ tử cuối cùng của viện trưởng, anh ta chưa từng bị đối xử như thế này bao giờ nên hiện tại đã nổi giận đùng đùng.

Nhưng mà Ngọc Mỹ vẫn còn chưa mất đi lý trí.

Cô ta đi đến bên cạnh Lâm Hoằng rồi nhỏ giọng nói: “Sư huynh Lâm, hay là thôi đi, bọn họ có ba người, ba người đều đạt đến cấp nhập thánh bát giai, bên này của chúng ta thì thực lực của em, anh và một sư đệ khác không thể nào đi u được, nếu thật sự đánh nhau thì chúng ta mới là người bị thua thiệt”

Ngọc Mỹ lựa chọn nhường nhịn cho yên chuyện.

Một viên yêu đan thôi mà, cho bọn họ là được.

Sau đó chỉ cần tránh bọn họ là được rồi.

Cho dù không thể tiến vào ba vị trí đầu thì tiến vào mười vị trí đầu cũng không vấn đề gì.

“Nhưng mà..”

Lâm Hoằng không cam tâm.

Ngọc Mỹ khuyên nhủ nói: “Đừng hành động theo cảm tính, Xung Phan Bá rất mạnh, cũng là bậc đại thần thông, em không chắc có thể đối đầu với anh ta, anh cũng không phải là đối thủ của anh ta”

Kiểu nói như thế này mới khiến cho Lâm Hoằng tỉnh táo lại.

Giang Cung Tuấn ở phía xa thấy cảnh này thì cũng khế nhíu mày.

nói: “Xung Phan Bá này thật quá đáng, bọn họ đánh cả nửa ngày mới đánh chết được yêu thú, bây giờ anh ta lại cướp đi yêu đan”

Ngô Huy xoa tay hăm he nói: “Boss, có muốn em ra tay đoạt yêu đan lại để tặng cho người trong lòng của anh hay không?”

Giang Cung Tuấn trợn mắt nói: “Gì mà người trong lòng, đừng có nói lung tung, chỉ là đồng môn mà thôi”

“Vâng, là đồng môn, vậy có muốn em ra tay hay không?” Ngô Huy cười hì hì.

Giang Cung Tuấn nói: “Không cần cậu, tôi tự ra tay”

Lúc đầu Giang Cung Tuấn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà lúc ở gia tộc cổ xưa anh đã đồng ý với Cổ Tung Diệp là sẽ giúp đỡ chăm sóc Ngọc Mỹ rồi.

Bây giờ Ngọc Mỹ bị sỉ nhục, anh nhìn thấy thì sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ.

“Ha ha, đúng là ồn ào ghê”

Một tiếng cười truyền đến, Giang Cung Tuấn đi tới.

Ngọc Mỹ cũng đã từ bỏ, dự định rời đi trước nhưng lúc này nghe.

thấy tiếng cười thì quay người lại, nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang đi tới.

Cô ta khế nhíu mày.

Giang Cung Tuấn đi tới, xuất hiện ở trước mặt Ngọc Mỹ, cười nói: “Sư tỷ Ngọc Mỹ bị bắt nạt rồi sao?”

Sắc mặt của Ngọc Mỹ lập tức tối sầm lại: “Mắc mớ gì đến anh?”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Có muốn tôi giúp cô đoạt yêu đan lại hay không?”

“Anh sao?”

Ngọc Mỹ nhìn Giang Cung Tuấn một chút, trong biểu cảm mang theo sự không tin, nhưng cô ta cũng lo lắng Giang Cung Tuấn sẽ làm loạn gây náo động nên nhắc nhở: “Giang Cung Tuấn, hay là thôi đi, ba người họ liên kết lại thì không có ai có thể là đối thủ, trừ khi anh gia nhập với chúng tôi, ba người chúng ta đánh ba người họ thì có lẽ còn có một cơ hội”

“Không cần đâu, một mình tôi là được rồi”

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn cười xán lạn.

Đám người Xung Phan Bá ở nơi xa đang định rời đi.

Đột nhiên Giang Cung Tuấn xông ra.

Xung Phan Bá vừa nhìn thấy thì lập tức vui vẻ nói: “Đây không.

phải là bại tướng dưới tay tôi hay sao, lúc ở gia tộc cổ xưa cậu đối mặt với tôi chỉ có thể chọn nhận thua, bây giờ sức mạnh của tôi lại tăng lên nữa. Thế nào, cậu muốn ra mặt thay họ hả?”

Xung Phan Bá nở nụ cười xán lạn.

Trước đó lúc ở gia tộc cổ xưa, Giang Cung Tuấn đối đầu với anh †a thì không có cả dũng cảm để chiến đấu.

Bây giờ thực lực của anh ta cao thêm một bậc.

Trong mắt của anh ta, Giang Cung Tuấn chính là một thắng hề.

Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Xung Phan Bá, anh cũng không quá chính đáng rồi, dựa vào thực lực của ba người các người đi đánh giết yêu thú cấp nhập thánh bát giai cũng không phải việc gì khó, bọn họ vất vả lắm mới giết được xà yêu kia nhưng lại bị anh cướp đi”

“Vậy thì sao chứ?” Xung Phan Bá cười hỏi.

Giang Cung Tuấn đưa tay ra nói: “Đừng ép tôi ra tay, giao ra đi”

Lời này vừa nói ra lập tức khiến cho mọi người khiếp sợ.

“Thẳng nhóc này là ai vậy?”

“Dám nói chuyện như vậy với Xung Phan Bá, chẳng lẽ cậu ta không biết Xung Phan Bá đã đạt đến cấp nhập thánh bát giai hay sao, không biết anh ta là một bậc đại thần thông à?”

“Anh ta định ra vẻ trước mặt người đẹp này”

Có không ít người bàn luận ầm ï.

Mà trên vẻ mặt của Lâm Hoằng mang theo sự bất mãn nói: “Từ.

khi nào mà chuyện của tôi đến phiên người ngoài ra mặt thế: Anh ta đang định ra tay thì bị Ngọc Mỹ ngăn lại.

“Sư huynh Lâm, đừng manh động, xem tình hình một chút đã.

Thằng nhóc này rất quỷ quái, không ai biết bây giờ anh ta đã đạt đến cảnh giới gì, xem trước một chút rồi nói sau. Nếu như anh ta không phải là đối thủ thì ba người chúng ta liên kết lại chắc cũng có.

thể đoạt lại được yêu đan”

Ngọc Mỹ đã hiểu rỡ.

Trước tiên cứ để cho Giang Cung Tuấn ra mặt.

Giang Cung Tuấn không được thì ba người họ hợp lại tiếp.

Bị đoạt mất yêu đan là chuyện nhỏ, bị mất mặt mới là chuyện lớn.

Giang Cung Tuấn khiến cho Xung Phan Bá hơi sững sờ rồi chợt cười nói: “Thäng nhóc con, cậu lấy đâu ra can đảm đó vậy, ai cho.

cậu sự dũng cảm mà dám hỏi tôi muốn đoạt lại yêu đan thế?”

Giang Cung Tuấn cũng không muốn nói nhảm nhiều với Xung Phan Bá, đệ nhất Long Kiếm trong Tiên phủ hiện ra trên tay, vẻ mặt dần dần trở nên tối sầm lại, nhìn ba người Xung Phan Bá mà nói: “Đừng nói tôi khinh thường các người, cùng lên hết đi”

Câu nói này của Giang Cung Tuấn khiến cho tất cả mọi người ở xung quanh khiếp sợ lần nữa.

“Gì chứ, anh ta muốn lấy một chọi ba sao?”

“Anh ta có biết ba người này là ai không?”

“Là ba cường giả cấp nhập thánh bát giai đó”

“Ba người kết hợp lại cũng không phải chỉ đơn giản như là một cộng một, ai cho anh ta sự tự tin đó vậy?”

“Rốt cuộc anh ta là ai?”

Giang Cung Tuấn không lộ diện với bên ngoài.

Anh chỉ xuất hiện ở gia tộc cổ xưa.

Chỉ là lúc ở gia tộc cổ xưa, biểu hiện của anh cũng rất bình thường.

Không ai tin tưởng Giang Cung Tuấn, chẳng qua là cảm thấy anh quá ngông cuồng, ngông cuồng đến không có giới hạn nào cả.

Chỉ có vẻ mặt của hai người là ung dung.

Đó chính là Ngô Huy và Trần Vũ Yến.

Ngô Huy cười hỏi: “Em gái Vũ Yến, rốt cuộc bây giờ thực lực của boss đã mạnh đến mức nào rồi, cô nói xem đối đầu với ba người họ.

thì Boss cần bao nhiêu thời gian mới có thể giải quyết xong đây?”

Trần Vũ Yến khế lắc đầu nói: “Tôi đây cũng không biết, nhưng mà kiếm thuật của anh ấy rất kinh khủng, khoảng thời gian hai mươi năm ở trong phòng luyện kiếm ở Tiên phủ đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng, tôi nghĩ ba người này cũng không thể đỡ được một kiếm của anh Giang”

Bình Luận (0)
Comment